HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 152

Nói xong Thẩm Khê đem dãy số đến mười viết ra, lại dùng chữ phồn

thể viết lại. Tuy rằng tay hắn non nớt, nhỏ bé, từ trước tới giờ không cầm
qua bút. Nhưng Thẩm Khê phát hiện chẳng những trí nhớ của kiếp trước và
tri thức đều kế thừa, ngay cả những kỹ năng cơ bản nhất cũng đều mang
theo, trong đó liền bao gồm viết chữ. Hắn dùng gậy gỗ viết ra vài thể chữ
Khải rất tinh tế.

Thẩm Khê nghĩ thầm rằng “nhất định là tay chân còn chưa cứng cáp,

bằng không múa bút vẩy mực cũng không thành vấn đề”.

Lâm Đại nhìn kỹ một lúc lâu nói: - Đệ nói chữ bên trên và phía dưới

đều là một vì sao không giống nhau? Phía dưới nét vẽ nhiều hơn rất
nhiều… Đệ nhất định là đang gạt người rồi.

Thẩm Khê cười nói: - Không lừa ngươi, một là nhất, hai là nhị. Chữ

bên trên đơn giản như vậy chỉ là để thuận tiện cho người ta ghi chép hàng
ngày mà thôi, nếu muốn viết khoản hoặc là công văn chính thức thì nhất
định phải dùng chữ phía dưới, không thể tùy tiện bóp méo. Con số là thứ
nghiêm túc, tùy tiện thêm một cái gạch vậy hoàn toàn bất đồng.

- À.

Lâm Đại cái hiểu cái không gật đầu, nói chung là tiếp nhận lời nói của

Thẩm Khê.

Thẩm Minh Quân và Chu thị rất nhanh từ trong phòng đi ra, Chu thị

còn đang lau nước mắt, hai mắt mờ mịt đẫm lệ, có vài phần thống khổ.
Thẩm Khê khẩn trương đi lên kéo tay Chu thị hỏi: - Mẹ, mẹ làm sao vậy?

Chu thị lắc đầu nói: - Không có việc gì, mẹ bị hạt cát bay vào mắt.

- Cha đi làm việc, các con ở nhà phải nghe lời mẹ đấy. Thẩm Minh

Quân quẳng ra một câu liền đi ra cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.