HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 47

chúng ta sẽ ngày càng xuống dốc… Chúng ta hiện tại chịu khổ một chút,
không hề gì. Tứ bá Thẩm Minh Tân tiếp lời nói.

Lão thái thái nghe vậy gật đầu nói: - Đạo lý mà con nói, mọi người

đều hiểu, có điều để bồi dưỡng một đứa trẻ thì không phải là chuyện một
sớm một chiều, càng kéo dài lâu, chỉ e các con lại oán thán trong lòng. Ta
cũng già rồi, sức khỏe yếu đi nhiều, một khi bệnh tật rồi chết đi, mấy đứa
các con liệu có thể gắng gượng được không, toàn gia trên dưới liệu có giữ
được đoàn kết và hòa thuận hay không, sao có thể biết được đây?

Chu thị tuy là người đanh đá, nhưng lại cực kỳ tôn trọng lão thái thái,

chỉ thấy nàng đứng dậy, cung kính nói: - Mẹ, con và nhà con cũng đồng ý,
đám nhỏ nếu quả thật là có hy vọng, thân làm trưởng bối chịu một chút khổ
cực nào có đáng gì.

Lão thái thái vui mừng nói: - Tốt, các con có ai không đồng ý không?

Nếu không có, việc này cứ quyết định như vậy đi!

Mọi người im lặng không nói, lão thái thái thấy vậy có chút vui vẻ: -

Thẩm gia vốn là dòng dõi nho gia, gia sản của tổ tiên để lại cũng chỉ còn lại
gian nhà lớn này và mấy chục mẫu ruộng, ngoài một chút sách mà tổ tiên
để lại, Thẩm gia chúng ta cũng không có tay nghề gì khác, cũng không cần
thiết phải đi học những ngón nghề đó.

- Những năm qua, cả nhà sống nghèo khổ, tới đời của Vĩnh Trác, việc

đi học gần như bị đứt đoạn, điều này không thể được… Muốn làm quan và
nở mặt với đời, cần phải cho đám trẻ đến trường tư học, phải tốn tiền, cho
nên nuôi một đứa trẻ đi học là việc không hề dễ dàng! Có điều, nếu không
đi học, những sách vở mà tổ tiên truyền lại không có đất dụng võ, tổ tiên
trên trời có linh hẳn sẽ không thể yên lòng!

Mọi người vẫn trầm mặc như trước, lẳng lặng nghe lão thái thái nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.