HÀN MÔN TRẠNG NGUYÊN - Trang 7

Thẩm Khê đâu chịu khoanh tay chờ chết, thừa dịp một chiêu của mẹ

mình còn chưa đáp xuống, liền đem cả thân bùn đất nhào tới, ôm lấy cổ
nàng, xé ruột xé gan mà gào:

- A... Đau quá, đau quá, mẹ ơi, đau quá, đánh chết người ta rồi... Đừng

đánh nữa mà, con biết sai rồi, biết sai rồi, lần sau con không dám nữa.

Người phụ nữ nghe vậy, vẻ hung dữ giữa hai hàng mày hơi hơi dịu

xuống, tuy nhiên vẫn không tha cho Thẩm Khê, dùng gậy trúc quất trên cái
mông nhỏ xíu, tròn trĩnh của Thẩm Khê, chỉ là lực đạo giảm hơn tám phần.

Thẩm Khê cười ngây ngô, ngước đầu lên, cầm giỏ trúc đưa cho mẹ

mình khoe: - Mẹ xem nè, nhiều cá chạch chưa, con nào con nấy mập ú ù.
Con... con không phải cố ý không nghe lời mẹ, mà thật sự là... thật sự là
nhìn không nổi mẹ ngày ngày chỉ có cơm rau dưa, nên mới vội chạy tới đây
bắt cá chạch, cho mẹ bữa cơm ngon thôi mà.

Thấy Thẩm Khê nịnh nọt như thế, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng,

nhưng đưa tay ra nhận lấy cái sọt: - Là thằng nhóc con muốn ăn thì có.
Hôm qua mới thay xong quần áo, coi giờ bẩn thỉu thành cái dạng gì rồi?
Mau về nhà thay đồ cho lão nương, sau này mà còn dám xuống ruộng
giương oai, coi lão nương đây thu thập ra sao.

Thẩm Khê cười hì hì, xách đôi giày, để chân trần lục tục chạy theo sau

lưng nàng, đôi lúc vô tình giẫm lên đá nhọn, đau đến nhe răng nhếch
miệng.

Trở về ngôi nhà tam tiến mang màu sắc, kiến trúc cổ xưa ở đầu thôn,

trong một gian phòng ở viện trước, Chu thị đang thu gom mớ quần áo bẩn
thê thảm của Thẩm Khê, vừa nhìn qua bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ,
dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Khê, mặt mày lập tức tỏ ra hung dữ: - Ngốc
tiểu tử, xấu hổ cái gì hả? Ngươi là do mẹ ngươi sinh ra chứ ai!

Thẩm Khê ngoan ngoãn gật gù như trống bỏi, không dám hó hé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.