"Dạ !" - Mỗ nữ vui vẻ hưng phấn chạy đến bên người Thái hậu, vẻ mặt
chân chó, Tiểu Nguyệt giật giật khóe miệng nhìn bộ dạng nịnh hót của nàng
kia. . . . . . Nếu để cho Thái hậu biết tiểu thư nhà mình mỗi ngày ở nhà
tưởng tượng bà như thế nào cưỡi hạc về tây thiên. . . . . . Sợ rằng rất muốn
quất nàng!
"Hôm nay có gì vui ?" - Về chuyện Nguyệt phi, bà dĩ nhiên nghe được
một chút, chỉ là bà nghĩ thử dò xét xem nàng sẽ nói như thế nào.
"Vui vẻ ! Còn gặp Nguyệt phi, nàng còn cùng thần tức so tài ca nghệ kia
mà," - mỗ nữ tỏ vẻ hòa nhã thân thiện nói, hình như sợ Thái hậu biết cái gì
lại muốn trách phạt Nguyệt phi .
Thái hậu thoả mãn mà gật gật đầu, tuy nói Nguyệt phi cũng chỉ là một
cái phi tử nho nhỏ, nhưng cùng với Vũ Văn Tiểu Tam cũng coi là chị em
dâu, bây giờ xảy ra mâu thuẫn, nha đầu này cònche giấu, không làm cho
lão nhân này thấy ngột ngạt chút nào, thật là một con dâu hiền, bà hết sức
thích!
Vũ Văn Tiểu Tam lại không phải người ngu, có thể làm được vị trí Thái
hậu, tất không phải nhân vật đơn giản, nội viện hoàng cung sợ rằng đều là
tai mắt của bà, nàng và Nguyệt phi ca hát một lát, thanh thế mặc dù không
lớn, nhưng cũng không nhỏ, Thái hậu nếu là một chút gió thổi cỏ lay cũng
không nghe được, vậy thì không phải là"Thái hậu" rồi ! Nói như thế dĩ
nhiên là vì thử dò xét nàng.
"Hoàng đế có thể làm hết trách nhiệm mang bọn con du ngoạn sao?" -
Nói đến đứa con lớn nhất của mình, Thái hậu cũng là mặt mày vui mừng.
Nhưng sắc mặt mỗ nữ liền tối đi. . . . . .
"Thế nào?" Thái hậu nhéo lông mày, mở miệng hỏi thăm.