Nhưng Long Tử Nghiên kia ngược lại rất tin, cho là Vũ Văn Tiểu Tam
muốn nói lời khách sáo, vì vậy che miệng cười khẽ: "Bổn cung cũng cảm
thấy hết sức có duyên với Tam vương phi, giống như là nhiều năm trước đã
gặp qua !"
"Hữu duyên ? Loại nghiệt duyên này không có cũng được !" - Lạnh lùng
mở miệng, mang theo chút ý vị giễu cợt.
Long Tử Nghiên nụ cười trên mặt lại cứng đờ, mở miệng nói: "Không
biết tam vương phi cớ gì nói ra lời ấy ?"
Vũ Văn Tiểu Tam lại đang nhắc nhở hồi lâu trong lòng mình không nên
kích động quá độ, muốn sau này hảo hảo cùng nói chuyện với người, lại
tiếp tục treo trên mặt một nụ cười hòa thiện: "Công chúa mới vừa rồi không
phải nói duyên phận này giống như là nhiều năm trước đã gặp qua sao ? Ý
của bổn vương phi là, chúng ta vốn chính là nhiều năm trước đã từng thấy,
“giống như” thì có cái gì tốt ! Hai chữ ‘giống như’ xem ra có vẻ lạnh nhạt
rồi !"
Tiểu Nguyệt nuốt một hớp nước miếng, im lặng và sùng bái đọng trong
mắt nhìn bóng lưng tiểu thư nhà mình. . . . . .
Long Tử Nghiên vừa nghe cũng rất là vui mừng, tiến lên xúc động nắm
tay Vũ Văn Tiểu Tam: "Người ta thường nói: ngàn vàng dễ có, tri kỷ khó
tìm. Tử Nghiên thật là chỉ hận không sớm gặp được tam vương phi !"
"Ta thật sự ước gì cả đời cũng không thấy được ngươi !" - ngữ điệu chế
nhạo của mỗ nữ lại phát ra ngoài, mấy câu mới vừa nói kia đúng là nàng
không khắc chế được bản thân mới nói rói, nhưng những lời này chính là
nàng cố ý nói ra.
Vì vậy nụ cười trên mặt Long Tử Nghiên lại cứng lại: "Tam vương phi
đây là ý gì ? Chẳng lẽ có thành kiến đối với Tử Nghiên?"