Hắn khép chặt hai tròng mắt, không có nửa điểm dấu hiệu muốn thanh
tỉnh, nhưng vẫn gắt gao túm tay nàng, thế nào cũng không buông ra: "Vũ
Văn Tiểu Tam. . . Kỳ thực. . . Kỳ thực bổn vương thích nàng. . . . . . Nàng
không nên đi cùng hoàng thúc có được không . . . ."
"Oành!" - Một tiếng vang như một đạo Thiên Lôi, đánh trúng cái đầu của
nàng. Hắn nói hắn thích nàng ? Nàng cuống quít đứng lên, hung hăng muốn
rút bàn tay của mình ra. Hắn sao có thể thích nàng? Bọn họ rõ ràng là kẻ
thù mà ! Nếu hắn thích nàng, vậy. . . . . .
Nàng càng cuồng, hắn lại túm càng chặt, siết, như là đang chịu đựng nỗi
đau đớn thật lớn: "Bổn vương sẽ không buông tay . . . . . . Tuyệt đối sẽ
không buông tay!"
"Hiên Viên Ngạo, ngươi nổi điên làm gì !" - Nàng thật sự có chút nổi
giận, dùng sức hất ra. . . . . .
"Phốc. . . . . ." - Một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, nhuộm
đỏ quần áo trong màu trắng. . . . . .
"Này !" - Vũ Văn Tiểu Tam vừa thấy liền sốt ruột nóng nảy, muốn đi ra
ngoài gọi người, lại bị hắn cầm lấy không thể động đậy, “Đừng nên rời khỏi
ta. . . . . . Không nên rời bỏ ta. . . . Cầu xin nàng, không nên rời bỏ ta. . . . .
."
Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy mũi có chút cay cay!
Nàng cảm thấy cái người Hiên Viên Ngạo mỗi ngày muốn giết nàng kia, so
với bộ dáng hiện tại khả ái hơn nhiều ! Có lẽ trong lúc bất tri bất giác, nàng
đã coi hắn như bằng bữa của mình !
Ngồi vào bên cạnh giường của hắn, an ủi hắn: "Được, sẽ không bỏ đi !" –
Điều đó là không có khả năng!