Người binh lính kia vội vội vàng vàng bẩm báo quân tình khẩn cấp cho
hắn.
Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc, Gia Luật Trục Nguyên sao vậy? tại
sao Hiên Viên Ngạo không muốn cho hắn đi? Nhìn Hiên Viên Vô Thương
nhưng không dám hỏi.
"Hắn ngược lại thông minh! Được rồi, nói cho Tam vương gia, Bổn
vương sẽ qua sau!" Gia Luật Trục Nguyên không phải kẻ ngu xuẩn, nếu
dám đến, tuyệt đối là đã làm xong sách lược vẹn toàn.
"Dạ!" Người binh lính kia nói xong liền lui ra ngoài.
"Tam nhi, có muốn đi cùng người ta không?" Trên dung nhan tuyệt mỹ
có chút phức tạp, hắn một khắc cũng không muốn cùng nàng tách ra, nhưng
nếu đi qua bên kia thì sẽ có Ngạo ở đớ.
"Đi!" Mặc dù nàng cũng cảm thấy gặp Hiên Viên Ngạo sẽ lúng túng,
nhưng nếu Hiên Viên Ngạo cũng muốn tham chiến, như vậy gặp nhau chỉ
là chuyện sớm hay muộn thôi.
. . . . . .
"Hoàng thúc!" Hiên Viên Ngạo nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm tay
mà đến, đôi mắt lạnh lẽo thoáng qua chút ưu thương không muốn người
biết, ngay sau đó chống lên khuôn mặt tươi cười nhìn Hiên Viên Vô
Thương chào hỏi, hắn đã đáp ứng hoàng huynh lấy quốc sự làm đầu!
"Ừm!" Hiên Viên Vô Thương gật đầu một cái, mang theo Vũ Văn Tiểu
Tam tiến vào đại sảnh nghị sự.
Chúng tướng quân đã ngồi ở bên trong thương thảo, Vũ Văn Tiểu Tam
rất có lễ phép cười với Hiên Viên Ngạo một tiếng, liền không nhìn lại hắn.