Hắn bắt lấy bàn tay đặt ở trên mặt mình, cắn răng mở miệng, giọng nói
vô cùng kiên nghị: "Ta nhất định sẽ trở lại!"
"Ừm! Hoan nghênh trở lại!" Giương môi cười khẽ.
. . . . . .
"Tiểu Nguyệt cô nương!" Đình Vân đỏ mặt, ấp úng đứng ở trước mặt của
Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt nhìn tên này một chút, rất không khách khí liếc mắt: "Có
chuyện gì sao?" Mặt mũi đã đỏ giống như mông khỉ rồi, đây là muốn làm
gì?
"Cái đó, ta...ta….ta gần đây. . . . . . Không phải, ta. . . . . ." Hai bàn tay
của Đình Vân ở phía sau, cầm một cành hoa. Cái này là Trầm trang chủ dạy
hắn, nói cô nương nào cũng thích cái này. Nhưng nhìn nàng lại ngượng
ngùng thổ lộ, vừa đến thời khắc mấu chốt, đầu lưỡi hắn liền thắt lại!
"Ngươi gần đây thế nào vậy hả? Không lẽ bị cà lăm rồi sao?" Tiểu
Nguyệt càng ngày càng có phong phạm của Vũ Văn Tiểu Tam rồi.
Sau ót Đình Vân xuất hiện một vệt đen, tại sao hắn cảm thấy Tiểu
Nguyệt giống như
thay đổi, trở nên rất kỳ quái? Là hắn suy nghĩ nhiều sao? "Ta gần đây
không có cà lăm, ta chỉ là, chỉ là. . . . . ." Vừa nói mặt lại càng đỏ hơn.
Đúng lúc này, Liên Hoa tự đi từ tiền viện đến, nhìn cành hoa trên tay
Đình Vân, mặt hắn liền tối sầm lại! Đi nhanh mấy bước lên phía trước:
"Tiểu Nguyệt, nàng ở nơi này sao, vương phi đang tìm nàng đó!"
"Cái gì? Tiểu thư tìm ta có chuyện gì không?" Mấy ngày nay không phải
trong mắt tiểu thư chỉ có một mình Hi vương gia thôi sao? Làm sao sẽ tìm