Vẻ mặt Đình Vân vẫn sững sờ trong trạng thái tự hỏi, nhớ lại đủ loại tình
hình mấy ngày nay. Sau một hồi lâu, khuôn mặt lành khốc sau khi hiểu ra
liền đen đến liều mạng, hung hăng nắm chặt cành hoa trong tay, dùng nội
lực bóp nát!
Cắn răng: "Liên Hoa đáng chết! Lão tử không để yên cho hắn đâu!"
Nói xong xoay người bước thật mạnh để rời đi!
Liên Vụ khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nhìn bóng lưng của hắn,
có lầm lẫn không? Đây là lời nói của Đình Vân hũ nút sao?
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt. . . . . ." Liên Hoa đi theo phía sau cái mông,
mỗ thị nữ, trên khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy nụ cười.
"Ách, Liên Hoa, sao á?" Bây giờ quan hệ của hai người bọn họ đã là
bằng hữu rất thân, cho nên thái độ đối với hắn cũng không tệ.
"Lúc nãy ta nhớ nhầm, không phải vương phi tìm nàng đâu." Mỗ ám vệ
tiếp tục bịa chuyện.
"À?" Tiểu Nguyệt buồn bực gãi đầu một cái, cho tên này một cái liếc mắt
"Trí nhớ của ngươi cũng quá kém đi? Lớn tuổi rồi?"
Ặc, Liên Hoa nhìn bộ dáng gãi đầu đáng yêu của nàng, đầu tiên là vui
mừng, nghe tiếp đoạn sau lời nàng nói, khóe miệng có chút giật giật: "Tiểu
Nguyệt, thật ra thì ta còn rất trẻ tuổi, so với nàng thì lớn hơn ba tuổi, nhưng
Đình Vân so với nàng lớn hơn bốn tuổi!"
Cho nên hai ta là tuyệt phối, cái lão nam nhân Đình Vân đó không thích
hợp với nàng đâu!
"Ách, ngươi nói Đình Vân cái gì?" Không nói chuyện gần đây Đình Vân
thật sự rất kỳ quái, thường đột nhiên chạy đến trước mặt nàng, đỏ mặt ấp