xong đi, thích người khác còn tìm nàng khoe khoang!
Ặc, tìm vương phi làm cái gì? Còn mang theo bọc quần áo, nhưng vẫn
mở miệng nhắc nhở: "Tiểu Nguyệt, vương gia cũng ở đây, ngươi không sợ
sao?"
Mỗ thị nữ ở trước mặt đang nổi giận đùng đùng, bỗng bước chân hơi
ngừng lại một chút, do dự một hồi lâu, rồi sau đó kiên định tiếp tục đi về
phía trước: "Sợ cũng phải đi! Hiện tại tâm tình bọn họ rất tốt, có lẽ sẽ
không phạt ta!"
Nói xong không đợi Đình Vân đáp lời, đã sắp nhanh chóng vọt vào
phòng Vũ Văn Tiểu Tam và Hiên Viên Vô Thương. . . . . .
. . . . . .
"Thương Thương, có đói bụng không?" Nhìn một chút thức ăn trên bàn
Liên Hoa vừa mới đưa tới.
"Đói!" Trong mắt tràn đầy lệ quang trong suốt nhìn nàng "Nhưng trên
người của người ta bị thương, không nhấc lên nổi."
Nàng tự mình giúp hắn bôi thuốc, làm sao sẽ không biết vết thương của
hắn chằng chịt? Cười khẽ một tiếng, xới cơm thật tốt rồi mang tới, đỡ hắn
dậy dựa vào trên người mình. Trong lòng thầm than, thoạt nhìn thân hình
tên này thon dài, không một chút thịt dư, lại có thể nặng như vậy!
"A, há mồm ăn cơm. . . . . ." Giống như dỗ một đứa bé.
Hiên Viên Vô Thương vui vẻ há miệng, đem từng muỗng cơm nàng đút
nuốt xuống, một tay sờ sờ bụng của nàng: "Tam nhi, nàng nói một đứa bé
lớn như vậy, sao cái bụng nhỏ này có thể chứa nổi đây? Hơn nữa đứa bé
đều thật dài, tại sao bụng của nàng lại tròn tròn như vậy?"