"Ách, Thương Thương, làm sao á? Có phải đụng phải vết thương rồi
không?" Lần này nàng liền nóng nảy, vội vàng mở miệng hỏi thăm, cũng
không dám cử động nữa.
Cặp mắt tà mị như hoa đào kia hàm chứa lệ quang trong suốt, nhìn nàng:
"Ừm! Đụng tới vết thương rồi!"
"Cái đó, ta không động rồi, nhịn một chút, qua một lúc sẽ không đau
nữa!" Tại sao nàng cảm thấy những lời này quen tai thế này? Giống như đã
người nào đó từng nói qua ở bên tai của nàng.
Khóe miệng của hắn không thể nhận ra co quắp mấy cái, lần nữa làm bộ
đáng thương mở miệng: "Người ta thật đói!"
"Ách, đói bụng thì ăn cơm!" Dứt lời liền thành thật đút cơm cho hắn.
Mỗ nam nhân nhíu chặt mày kiếm, bộ dáng đau đớn khó nhịn, đáy mắt
lại xẹt qua chút giảo hoạt.
Đúng lúc này, một bóng dáng xông vào rất không đúng lúc: "Tiểu thư!"
Nam tử tuyệt mỹ biến sắc, rất mất hứng nhìn nàng. Tiểu Nguyệt nhận
được một ánh mắt sắc bén, gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lòng bàn
chân có chút lạnh cả người, nhưng vẫn đánh bạo nhìn Vũ Văn Tiểu Tam.
"Thế nào?" Dường như nha đầu này đã thật lâu chưa xuất hiện ở trước
mặt nàng rồi, được rồi nàng thừa nhận là bởi vì gần đây nàng có chút bỏ rơi
nàng ấy.
"Tiểu thư, người giúp Tiểu Nguyệt thay đổi cách ăn mặc có được hay
không?" Nói xong lấy bộ y phục ‘sương mù lượn lờ’ trong bọc quần áo ra,
tràn ngập mong đợi nhìn nàng. Đồng thời hàm răng run lập cập, cảm thụ
khí lạnh trên người Hi vương gia đang tỏa ra.