thì đây là một chuyện lớn, cho nên người bằng hữu như nàng tự nhiên nên
tích cực một chút, gấp gáp một chút, nên tốc độ mới hơi nhanh như vậy!
Hơn nữa nàng có dự cảm, sẽ xảy ra chuyện chơi rất vui!
Mặt Hiên Viên Vô Thương đen lại, sau khi thong thả ung dung nuốt thức
ăn trong miệng mình xuống, Vũ Văn Tiểu Tam tiếp tục đút cơm đến bên
miệng của hắn, thế nhưng hắn lại tức giận quay mặt sang chỗ khác, không
ăn! Hừ, hắn tức giận!
Kết quả. . . . . ."Ai nha, chàng ăn no rồi sao? Vậy chúng ta đi trước đây!"
Nói xong vội vàng để chén xuống, kéo Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài.
Lưu lại Hiên Viên Vô Thương một mình nằm ở trên giường, không dám
tin trợn to mắt, hắn ăn no sao? Trời đánh hắn mới ăn no!
Đây là lần đầu tiên nha đầu này đối xử với hắn như vậy! Hung hăng cắn
răng, đều do Tiểu Nguyệt đó, không thể giữ lại! Hắn muốn lập tức gả nàng
ta đi, phải gả càng xa càng tốt, nghĩ tới liền bắt đầu ở trong lòng xem xét thí
sinh!
. . . . . .
"Tiểu thư, người nói Tiểu Nguyệt mặc bộ y phục này có đẹp không?"
Tiểu Nguyệt cầm "Sương mù lượn lờ", rất mong đợi nhìn Vũ Văn Tiểu
Tam.
"Khó coi!" Mỗ nữ rất là không nể mặt đả kích.
Ách. . . . . ."Tiểu thư!" Đành nức nở mở miệng, tiểu thư cũng quá không
nể mặt nàng đi?
Vũ Văn Tiểu Tam không để ý tới nàng, đi tới tủ trước mặt rồi mở ra, bên
trong tủ là một đống y phục càng thêm đắt tiền và tinh mỹ: "Tiểu Nguyệt