nhà chúng ta mặc cái này nhìn mới đẹp!"
Thời gian trước khi đang đánh giặc, Thương Thương nói nên gả Tiểu
Nguyệt đi, nàng cũng suy nghĩ đến chuyện này rồi. Tuổi Tiểu Nguyệt cũng
không còn nhỏ, nàng cũng không thể ích kỷ giữ lại nàng ấy cả đời, cho nên
mấy ngày nay đã phân phó hạ nhân đi làm cho Tiểu Nguyệt mấy bộ y phục.
Về bộ y phục "Sương mù lượn lờ" đó là thấy nàng ta thích nên mới mua,
mua chưa chắc là phải mặc đúng không?
"Tiểu thư?" Tiểu Nguyệt không dám tin nhìn tủ đầy quần áo này, y phục
quý giá như vậy là cho nàng mặc hay sao? Nghĩ tới đó vẻ mặt đầy cảm
động nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, đáy mắt thậm chí sắp chảy ra nước mắt.
"Ừ....Ai da, ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Ta...ta...ta cho ngươi biết,
tiểu thư nhà ngươi không thích nữ nhân, ngươi có nhìn ta như vậy ta cũng
không chấp nhận đâu!" Bộ dạng nàng ấy nước mắng lưng tròng, làm cả
người Vũ Văn Tiểu Tam nổi hết da gà cất cao bài quốc ca!
Sau ót Tiểu Nguyệt xẹt qua một vệt đen, im lặng nhìn tiểu thư nhà mình,
người có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không!
"Tiểu Nguyệt, nói một chút coi, có người yêu chưa? Nếu như có, ta sẽ
nhanh chóng tổ chức hôn sự! Chờ thương thế Thương Thương tốt lên, đoán
chừng khi đó người ta cũng sắp sinh bảo bảo rồi, sau khi sinh bảo bảo
xong, hôn sự của tiểu thư sẽ cùng làm với hôn sự ngươi, như thế nào?" Vũ
Văn Tiểu Tam suy nghĩ xong, có trật tự phân tích cho Tiểu Nguyệt nghe,
sau đó cười híp mắt nhìn nàng ta.
Trận kiếp nạn này đã qua, chờ đợi bọn họ chính là cuộc sống hạnh phúc,
đúng không? Chỉ là tại sao vẫn có chút lo lắng chứ . . . . .
"Tiểu thư, nô tỳ là hạ nhân, tại sao có thể cùng làm hôn sự với người
được!" Bộ dáng Tiểu Nguyệt thụ sủng nhược kinh.