úng không biết muốn nói cái gì, nhưng lại không nói cái gì, có chút buồn
bực mở miệng "Ngươi có biết Đình Vân gần đây thế nào hay không?"
Sắc mặt Liên Hoa lập tức cứng đờ, có chút hối hận mình ăn nói tùy tiện,
nói đến Đình Vân làm cái gì! Chợt, linh cơ vừa động, mở miệng cười: "Gần
đây hắn thích một vị cô nương, cho nên mới tới tìm ngươi!"
Lời nói dối này tác dụng cực kỳ tốt! Vừa không phải là nói dối, vừa có
thể hãm hại Đình Vân.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tiểu Nguyệt liền tối sầm. Hắn thích một
vị cô nương, tìm đến nàng làm cái gì? Chẳng lẽ là vì muốn khoe khoang
với nàng, nói vị cô nương kia so với Tiểu Nguyệt nàng có nhiều ưu điểm
hơn, không để cho nàng còn tiếp tục mơ tưởng cóc mà đòi ăn thịt thiên nga
sao?
Nhìn sắc mặt Tiểu Nguyệt càng ngày càng khó coi, Liên Hoa biết mình
đã nói dối thành công, ở đáy lòng làm một tư thế chiến thắng!
Lông mày mỗ thị nữ nhíu chặt, nổi giận đùng đùng đi tới phòng của
mình, sau đó cầm một bọc quần áo chạy ra, rồi phóng tới phòng của Vũ
Văn Tiểu Tam. . . . . .
"Aizz, Tiểu Nguyệt, ngươi làm sao á?" Không phải là tức giận nên muốn
rời nhà trốn đi chứ? Chẳng lẽ trong lòng của nàng, Đình Vân thật sự quan
trọng như vậy sao?
Chú thích:
(1) Hồng trù: là lụa đỏ mà tân nương và tân lang hay cầm vào đám cưới
thời xưa
"Ta đi tìm tiểu thư nhà chúng ta!" Thật là tức chết nàng, Tiểu Nguyệt
nàng rất kém cõi sao? Đình Vân đáng chết này, không thích nàng coi như