Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống không ngừng, cảm
giác lo lắng trong lòng càng rõ ràng! Giống như sẽ có thứ gì phải trôi qua
sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng
không thoải mái.
Nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta đi ra
ngoài một lát!"
"Tiểu thư, sẽ không phải muốn đi hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư
muốn đi hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.
Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong
chốc lát. Đúng vậy, nàng nên đi hoàng cung, nhưng không biết vì sao trong
lòng nàng lại truyền ra một phương hướng khác. . . . . .
"Không phải!" Nói xong cũng không đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần
nữa, liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười
ám vệ đuổi theo bảo vệ.
Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa một chút. Hình như phương
hướng tiểu thư chạy không phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình
Vân và Liên Hoa đi tìm tiểu công tử rồi, cũng không thể tự mình đi bảo vệ
tiểu thư!
Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, không biết nên làm thế nào cho
phải!
Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc thần khóc càng
lớn tiếng hơn. . . . . .
Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! Không khóc! Không
khóc!"
. . . . . .