quan hệ với nữ nhân này. Bởi vì hắn không bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên khi nữ
nhân này nhìn thấy hắn, đáy mắt xuất hiện vẻ hả hê.
"Nhiếp Chính vương mang trong lòng thiên hạ, nghĩ chuyện tự nhiên
cũng so với chúng ta - những tục nhân này nhiều hơn một chút. Bổn cung
làm sao có thể biết tâm tư của Nhiếp Chính vương Điện hạ!" Dạ Tử Mị
không biến sắc đánh Mê Tung Quyền.
Trên thực tế bà cũng không thể biểu lộ cái gì, bởi vì người thần bí kia đã
cảnh cáo bà, phải coi chuyện này như không tồn tại. Nếu không, làm hư kế
hoạch, đối với người nào cũng không có chỗ tốt!
Hiên Viên Vô Thương nhìn bà vẫn còn không chút để ý nói lời nói có nói
hay không đều được, cắn răng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy không
kiên nhẫn: "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất không nên ép Bổn vương động thủ!"
"Lời nói này ngược lại kỳ lạ, sao thành bổn cung ép buộc ngươi rồi hả?
Nhiếp Chính vương Điện hạ của chúng ta cao quý và không thể xâm phạm,
Bổn cung há có thể bức bách! Nếu truyền ra ngoài, thực sự để cho người
cười đến rụng răng! Nhiếp Chính vương Điện hạ muốn động thủ liền động
thủ đi, cần gì tìm những lý do này. Bổn cung an vị ở chỗ này, mặc cho
Nhiếp Chính vương đánh chửi! Thuận tiện để khắp thiên hạ đều biết, Nhiếp
Chính vương cao quý của bọn họ đối đãi với mẫu thân hắn như thế nào!"
Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Dạ Tử Mị tràn đầy khinh thường, mặt giễu
cợt nói xong, liền quay đầu đi chỗ khác, giống như nhìn hắn cũng cảm thấy
dơ bẩn mắt của mình.
Dạ Tử Lân nhíu nhíu lông mày anh tuấn: "Cô, bất luận như thế nào, Sở
Cuồng cũng là Tôn nhi của người. Nếu người biết cái gì, liền nói cho biểu
huynh đi!"
. . . . . .