Đánh một cái lên đầu nhỏ của nàng: "Người ta không có đi giải quyết,
giải quyết. . . . . . vấn đề! Cũng không có tìm hồ ly tinh, không cho Tam nhi
đoán mò!" Lúc nói hai chữ " vấn đề", gò má bạch ngọc của hắn thế nhưng
mơ hồ có chút ửng hồng, bộ dáng thật ngây thơ.
Liếc mắt nhìn qua hắn, một bộ dáng rõ ràng không tin: "Chàng cũng
đừng vờ thuần khiết nữa! Ta còn nhớ có người nhịn một tháng, liền nói với
ta hắn nhịn muốn hỏng rồi! Hiện tại cũng hai năm rồi, chàng xác định
chàng không có làm chuyện gì có lỗi với ta sao?"
"Ta xác định!" Vẻ mặt hắn chắc chắn mở miệng, chỉ thiếu chút nữa chỉ
trời thề thốt, "Người ta tuyệt đối không có làm chuyện có lỗi với Tam nhi!
Trừ đối với Tam nhi, những người khác người ta cũng không có hứng thú!"
"Ai da. . . . . . Lời nói này! Làm người ta ngượng chết!" Mỗ nữ cố làm
ngượng ngùng quay đầu lại, xấu hổ thẹn thùng nhìn hắn một cái.
Sắc mặt lập tức cứng đờ, sau ót mơ hồ có vạch đen toát ra. Phản ứng này,
thật sự là. . . . . .
Khóe miệng giật giật, không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, Đình Vân và Liên Hoa cùng nhau vọt vào, nhìn Vũ Văn
Tiểu Tam một chút, đáy mắt đều là lệ quang kích động. "Bùm" một tiếng,
hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất: "Vương phi! Xin vương phi ban cho
cái chết!"
Đều là sơ sót của bọn họ, mới có thể dẫn đến vương phi ngủ lâu như vậy!
Vương gia cũng trách phạt bọn họ rồi, nhưng bọn họ cảm thấy như vậy còn
nhẹ rất nhiều! Không đủ chuộc lại tội lỗi của bọn họ, muốn tự sát tạ tội,
vương gia lại nói đây là bọn hắn thiếu vương phi , vương phi không nói lời
nào, bọn họ đến tư cách chết cũng không có! Cho nên bọn họ mới có thể tới
xin vương phi ban cho cái chết!