"Cho nên đại thẩm Đình Vũ muốn cảm tạ người ta không cho phụ vương
đi theo sao!" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu nhỏ, một bộ dáng tranh công.
Lời vừa nói ra, Đình Vũ ngoài suýt nữa tức điên, thật vẫn có chút cảm
kích bọn họ, nếu để cho Vương Gia nhìn thấy bộ dáng mình như thế này, sợ
rằng đời này cũng không muốn nhìn thấy mình nữa!
Vũ Văn Tiểu Tam có chút suy nghĩ sâu xa nhìn nét mặt Đình Vũ. Bất
luận là người nào, bị chỉnh thành như vậy, dù chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ
bò dậy muốn giết người, nhưng nàng ta còn có thể nói ra "Tạ tiểu thế tử".
Thậm chí là nhìn bọn họ ở chỗ này náo loạn nửa ngày, cũng không nói một
lời. Đình Vũ này, ở phương diện nhẫn nhịn, thật đúng là so với Phượng Phi
Yên không kém bao nhiêu!
"Người tới, giúp Đình Vũ dọn dẹp phòng sạch sẽ, thuận tiện thu thập một
chút đồ, để cho nàng mang đi đi, Vương Gia thích sạch sẽ, người như vậy
nếu ở bên cạnh Vương Gia, còn không làm vương gia ghê tởm chết sao."
Vũ Văn Tiểu Tam nói đến đây, cặp mắt đẹp kia không sợ hãi chút nào nhìn
vào tròng mắt âm độc của Đình Vũ.
Đối với tiện nữ nhân cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới phá hư gia đình của
người ta, không cần nói khách khí! Nàng thật đúng là có chút không rõ, nữ
nhân này tại sao còn có thể dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, là Vũ Văn Tiểu
Tam nàng nhớ thương trượng phu của Đình Vũ nàng ta sao, hay là do nàng
dễ khi dễ? Trên cái thế giới này nữ nhân không biết xấu hổ không đáng sợ,
đáng sợ là cái loại không biết xấu hổ, lại còn không biết nữ nhân không biết
xấu hổ đó chính là bản thân mình!
Chỉ chốc lát sau, có người làm đi vào quét dọn phòng, nhìn đại tiện khắp
phòng và bộ dáng nhếch nhác của Đình Vũ, đều là muốn cười lại không
dám cười, cúi đầu xử lý những thứ ghê tởm kia. Cũng không dám nhìn sắc
mặt cực kỳ khó coi của Đình Vũ.