Trên dung nhan như cánh hoa đào hiện lên một chút đỏ ửng, đôi mắt tà
mị đào hoa có chút né tránh, tương đối xấu hổ, bởi vì khắp nơi đều có rất
nhiều ám vệ nhìn đấy. Vẻ mặt hồng hồng nhìn vô cùng đáng yêu, thấy vậy
Vũ Văn Tiểu Tam như mở cờ trong bụng, lại bóp mấy cái trên mặt của hắn.
Chợt, mỗ nam ôm nàng lên: "Tam nhi, một chút phần thưởng như vậy
còn chưa đủ! Lúc ấy nói buổi tối Tam nhi muốn đền bù cho người ta mà!"
"Được!" Vũ Văn Tiểu Tam ôm cổ của hắn, cười đến cảnh xuân rực rỡ.
Ách. . . . . . Lần đầu tiên thấy nàng phối hợp như vậy, hắn ngược lại có
chút phản ứng không kịp.
"Chúng ta phải sinh nữ nhi đó!" Mỗ nữ cười nhắc nhở, rồi sau đó trên
khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc xuất hiện một nụ cười cực kỳ xấu xa bỉ ổi.
"Được!" Tuy nói như vậy, nhưng hắn nhất định sẽ không để cho nữ nhi
đó ra đời! Hai tên ranh con chết bầm kia đã đủ chọc người ghét rồi, còn
thêm một nữ nhi, không phải phiền chết hắn sao! Nhưng mà nếu nha đầu
này nguyện ý vì thế mà phối hợp với hắn, lừa gạt một chút cũng không sao!
. . . . . .
Vẻ mặt đám ẩn vệ đưa đám, mở miệng về phía Liên Vụ: "Ẩn chủ, ngươi
cho chúng ta mang bản 'Thanh Tâm kinh' trở về đi?"
"Lúc ấy không phải là không muốn sao?" Liên Vụ hài hước nhìn hắn.
"Ẩn chủ, chúng ta sai lầm rồi!" Chúng ẩn vệ đồng loạt cúi đầu nhận lỗi.
Chỉ cần có thể để cho bọn họ không cần luôn chịu hành hạ như vậy, nhận
lỗi tính là gì!
. . . . . .