Đợi bốn phía an tĩnh lại, Hạ Mộ Yên lạnh lùng mở miệng: "Người đâu!"
Một ẩn vệ lập tức xuất hiện, quỳ gối bên chân của nàng: "Thừa tướng đại
nhân!"
"Đi thông báo công tử tin tức tốt này, sau đó xem việc này nên ứng đối ra
sao!" Tuy nàng thông minh, nhưng nếu so với công tử không chỉ là kém cỏi
một ít thôi đâu. Cho nên vẫn là bẩm báo với công tử trước, để tránh xảy ra
biến cố!
"Dạ!" Ám vệ này ứng xong, nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Mộ Yên ngồi trở lại trên ghế, móng tay dài khảm vào bên trong bàn
gỗ tử đàn. Năm đó nàng ở trong lao ngục, chịu nhục sống tạm qua ngày.
Sau lại được Mộng công tử cứu giúp, mới có thể trốn thoát. Hạ Mộ Yên
nàng còn sống, chỉ có một mục đích, đó chính là báo thù cho nữ hoàng bệ
hạ!
Hiên Viên Vô Thương, không giết ngươi, Hạ Mộ Yên ta thề không làm
người!
. . . . . .
Khi xe ngựa Hiên Viên Vô Thương chạy nhanh đến cửa Cần Chính Điện,
Vũ Văn Tiểu Tam ngủ không sâu lập tức tỉnh lại. Nhìn hắn nhắm mắt,
không biết lại đang suy nghĩ cái gì, thở dài một tiếng, ôm hông hắn:
"Thương Thương, nếu chàng không nhẫn tâm, chúng ta trở về đi."
Đôi mắt tà mị đào hoa mở ra, sờ sờ tóc của nàng, bờ môi giống như hoa
anh đào nâng lên một nụ cười khổ: "Sợ là chúng ta muốn đi về, người khác
cũng sẽ không để cho chúng ta bình an trở về." Trước khi tới, hắn đã tính
toán tất cả, dù bây giờ hắn muốn bỏ qua cho Dạ Tử Kỳ, quay đầu trở về,
nhưng Dạ Tử Kỳ cũng sẽ không bỏ qua hắn.