"Thương Thương. . . . . ." Giết huynh giết mẫu, đặc biệt là người giống
như Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, có lẽ đối với người hiện đại mà nói không tính
là cái gì. Nhưng mà đối với cổ nhân mà nói, là phải khoét vào tim! Tuy
chuẩn bị xong mượn tay người khác, nhưng cũng không thay đổi được sự
thật hắn là người chủ mưu. Cho nên nàng biết, trong lòng hắn không dễ
chịu.
"Ta không sao. Xuống xe thôi." Không có đường quay về rồi. Nếu có,
hắn cũng sẽ không lựa chọn quay đầu!
Nắm cả hông của nàng vững vàng xuống xe ngựa, đây là lần đầu tiên Vũ
Văn Tiểu Tam tới hoàng cung Dạ Mị. Còn nhớ ba năm trước đây, nàng
từng ở trước cửa hoàng cung Hiên Viên đế quốc nói qua, không bao giờ
bước vào tòa hoàng thành nào nữa, nhưng hôm nay lại quấn vào phân tranh
của Dạ Mị đế quốc.
Thiên hạ rộng lớn nhưng lại không có chỗ bọn họ dung thân, tứ hải to
lớn nhưng lại không có niết bàn thuộc về bọn họ!
Bàn tay bên hông giật giật, hắn dịu dàng cười một tiếng về phía nàng,
tựa như trấn an. Nàng cũng cười đáp lại, cũng là khích lệ và ủng hộ không
tiếng động! Thương Thương, bất luận chàng quyết định như thế nào, ta đều
sẽ ủng hộ chàng!
Nhìn thấu suy nghĩ trong mắt nàng, làm trái tim mơ hồ đau đớn của hắn
trong nháy mắt được ôn nhu nồng đậm bao bọc. Nhìn cửa cung Cần Chính
Điện kia một chút, nên có một kết thúc! Thở dài một hơi: "Liên Hoa, bây
giờ ngươi đi về hướng Vũ Đức điện, nhìn thấy thân vương liền mang ông ta
tới đây. Nhớ, đừng để người khác nhìn thấy, sau đó núp ở ngoài Cần Chính
Điện, phải bảo đảm ông ta có thể nghe được mỗi một câu bên trong Cần
Chính Điện!"
"Dạ!" Liên Hoa lĩnh mệnh mà đi.