với ân tình của hắn , còn nhớ thương có mỹ nam đến vương phủ hay không
!
Thanh Trúc cũng là một mặt giận dữ, Vũ Văn Tiểu Tam thật sự là tu 18
đời mới có phúc khí như vậy, có thể gả cho vương gia, thế nhưng một chút
đều không biết tiếc phúc, còn muốn cho bọn họ chú ý có mỹ nam tử đến
thăm hay không !
"Thông tri vương phi, tối nay nàng thị tẩm!" Hắn muốn cho nữ nhân kia
hiểu , nàng đã là phụ nữ có chồng! Không cần suốt ngày nhớ thương nam
tử nhà người ta ! Đồng thời, hắn cũng tận lực xem nhẹ khác thường đang
xảy ra trong lòng kia . . . . . .
A? Vương gia không phải là rất tức giận muốn giáo huấn vương phi sao?
Thế nào còn muốn vương phi thị tẩm rồi hả ? Nàng vì họa được phúc rồi hả
? Thanh Trúc một mặt không dám tin nhìn hắn.
Nhìn bộ dáng nàng như bị sét đánh , khuôn mặt lãnh đạm hiện lên một
chút không vui: "Ngươi có ý kiến?"
"Không có!" Thanh Trúc cuống quít lắc đầu, "Vương gia, thương thế của
ngài tốt lên chưa ? Có muốn nô tì đổi dược cho ngài không ?"
"Hừ!" Nam tử hừ lạnh một tiếng, kéo băng gạc quấn trên đầu và trên tay
ném xuống đất , thương tổn đã hoàn hảo như lúc ban đầu!
" Chút thương tổn này không làm gì được bổn vương!" Lại nói tiếp còn
muốn cảm kích dược của Dật , không hổ là một thế hệ thần y! Trên đầu
thương tổn, quả thật là hôm nay mới tốt, mà hắn băng bó bất quá là vì
muốn cho người của phủ Thừa Tướng xem thôi!
Thanh Trúc gật gật đầu, nghĩ muốn đi thông tri vương phi thị tẩm, một
mặt như bị đả kích lui đi ra ngoài, vương phi vận khí thật sự là. . . . . . Thật
tốt quá!