có thể mơ tưởng viễn vông Hi vương gia, không chịu trở về nước với
hoàng huynh. Hôm nay Tử Nghiên nói một tiếng thật xin lỗi với tỷ tỷ, tỷ tỷ
cũng đừng trách Tử Nghiên nữa, có được không?"
"Ừm! Lại nói, lần trước đánh ngươi, ta cũng hơi quá phận. Nếu ngươi
không ghét bỏ, chúng ta sẽ là bằng hữu!" Vũ Văn Tiểu Tam cười đáp lời,
tâm Long Tử Nghiên không xấu.
Long Tử Nghiên vừa nghe, gật đầu cười: "Được!"
. . . . . .
Xe ngựa lại bắt đầu đi về phía trước, nam tử tuyệt mỹ ôm lấy cô gái
mình yêu ngồi ở trong xe ngựa, nhấc màn cửa sổ xe lên, Vũ Văn Tiểu Tam
vẫy tay về phía bốn người: "Hẹn gặp lại. . . . . ."
"Hoàng thúc, hoàng thẩm/ Hi vương gia, tỷ tỷ hẹn gặp lại. . . . . ." Bốn
người cũng vẫy tay.
Lùi đầu về, trên mặt có chút mất mác. . . . . .
"Tam nhi đang suy nghĩ tại sao Ngạo không có tới phải không?" Giọng
nói mang theo chút ghen tuông vang lên, hắn đã bị coi như không khí nửa
ngày rồi.
"Ừm!" Gật đầu một cái, "Ta thật lòng hi vọng hắn có thể buông tay!"
Hắn ôm chặt thân thể của nàng: "Nhất định!"
Đúng lúc này, một hồi tiếng tiêu vang lên, trong du dương lại mang theo
hơi lạnh thấu xương, đúng là phong cách của người đó. . . . . .
Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa vén màn xe lên, dựa theo tiếng tiêu, đã nhìn
thấy trên cổng thành có một bóng dáng màu lam. . . . . .