số từng truyện cho dễ kiếm.
*
1. Thang đã diệt nhà Hạ (vua Kiệt), sợ mang tiếng là tham nên (làm bộ)
đem thiên hạ nhường cho (một ẩn sĩ là) Vụ Quang, nhưng sợ Vụ Quang
nhận, lại sai người thuyết Vụ Quang: “Thang giết vua mà muốn gieo tiếng
xấu cho ông đấy”. Do đó, Vụ Quang nhảy xuống sông tự tử
.
2. Tần Vô vương bảo Cam Mậu tự lựa lấy cho mình một trong hai chức:
“bộc” (một chức hầu cận) hay “hành” (sứ thần). Mạnh Mão khuyên Cam
Mậu
- Ông nên xin làm quan “bộc”. Sở trường của ông là đi sứ. Tuy ông giữ
chức “bộc”, nhà vua cũng sẽ sai ông đi sứ; mà ông vừa cầm ấn quan “bộc”
vừa làm việc của quan “hành”, như vậy là kiêm cả hai chức.
5. Nước Tấn đánh nước Hình, Tề Hoàn Công muốn cứu; Bão Thúc tâu:
- Còn sớm quá! Nước Hình không mất thì nước Tấn không mệt, Tấn không
mệt thì Tề không được trọng. Vả lại cái công cứu một nước nguy không lớn
bằng cái đức phục hưng một nước đã mất. Tốt hơn, đại vương nên chậm
cứu nước Hình để làm cho nước Tấn mệt, đợi cho Hình mất rồi, phục hưng
lại cho; như vậy xét về “thực” là có lợi mà xét về “danh” lại càng tốt.
Hoàn Công không cứu Hình nữa.
10. Tề đánh Tống. Tống sai Tang Tôn tử xuống phía Nam cầu cứu với nước
Kinh (Sở). Vua Kinh rất mừng, hứa sẽ tận lực giúp. Tang Tôn tử lo lắng ra
về, người đánh xe thấy vậy hỏi:
- Việc cầu cứu có kết quả mà sao ngài lại có vẻ lo lắng?
Tang Tôn tử đáp:
- Tống nhỏ mà Tề lớn. Cứu nước Tống nhỏ mà để cho nước Tề lớn ghét,
điều đó ai cũng lấy làm lo mà vua Kinh lại mừng, chắc ông ta (hứa hão) để
chúng ta kiên tâm chống cự. Chúng ta kiên tâm chống cự, (Tề?) sẽ mệt; đó
là điều có lợi cho Kinh.
Tang Tôn tử về nước. (Quả nhiên) Tề chiếm năm thành của Tống rồi mà
Kinh vẫn chưa đem quân cứu.
16. Quản Trọng và Thấp Bằng
theo Tề Hoàn Công đi đánh nước Cô
Trúc. Mùa xuân đi, mùa Đông về, quên đường lạc lối. Quản Trọng bảo: