HANG DÃ THÚ - Trang 308

Chương 22

“Hail Hitler,” Paul nói. “Tha lỗi cho tôi nếu quấy rầy ngài, thưa ngài.”

‘Chào,” hắn trả lời gọn lỏn. “Cậu là…?”
‘Tên tôi là Fleischman. Tôi đang đo thảm”
“À, thảm.”
Một bóng người khác liếc vào phòng, một tên lính gác to lớn mặc đồng

phục đen. Hắn yêu cầu được xem giấy tờ của Paul, đọc chăm chú rồi quay
lại phòng chờ, kéo một cái ghế ra ngồi ngay ngoài cửa.

Ernst hỏi Paul, “Căn phòng của ta ở đây rộng bao nhiêu?”
“8 X 9,5 mét ạ.” Trái tim Paul đang đập thình thịch, gã suýt nữa thì nói là

“thước.”

“Ta đã nghĩ nó rộng hơn thế.”
“Ồ, nó rộng hơn, thưa ngài. Ý tôi đang nói đến kích thước thảm. Nói

chung với sàn- nhà đẹp như thế này, khách hàng của chúng tôi sẽ muốn
đường vân gỗ phải nổi bật.”

Ernst liếc nhìn xuống sàn như thể hắn chưa từng thấy vấn gỗ sồi. Hắn cởi

áo khoác treo lên trên bộ vest cạnh bàn làm việc.

Hắn ngả người vào lưng ghế, nhắm mắt lại rồi đưa tay lên dụi mắt. Ngồi

thẳng lại trên ghế, hắn lôi ra cặp kính gọng dây và đọc một số tài liệu.

“Chủ nhật mà ngài vẫn làm việc ư?” Paul hỏi.
“Như cậu thôi,” Ernst trả lời với một tiếng cười, không ngẩng mặt lên.
“Lãnh tụ rất nóng lòng muốn hoàn thiện việc nâng cấp cho tòa nhà.”
“Phải, nhất định rồi.”
Khi cúi xuống đo một góc phòng nhỏ thụt vào, Paul liếc nhìn nửa thân

người của Ernst. Gã để ý thấy một bàn tay có sẹo, những nếp nhăn quanh
khóe miệng, đôi mắt đỏ ngầu, dấu hiệu đặc trưng của một người có trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.