HANG DÃ THÚ - Trang 119

Mạo hiểm… nhưng chúng sẽ vào trong ngõ này bất kỳ lúc nào, gã còn lựa
chọn nào khác đâu?

Gần hơn, gần hơn…
Chạm vào đá…
Sức ép lên cò súng dần tăng khi gã nhằm vào giữa ngực hắn, đầu ruồi

súng đu đưa nơi sợi dây da vắt chéo từ thắt lưng lên vai che khuất trái tim
hắn.

“Không,” một giọng nói thì thầm gấp gáp vào tai gã.
Paul quay phắt lại, chĩa khẩu súng vào người đàn ông vừa lặng lẽ tiến

đến sau lưng gã. Anh ta tầm bốn mươi tuổi, mặc comple đã sờn kha khá.
Mái tóc dày của anh ta chải ngược ra sau, bóng mượt với hàng ria mép rậm.
Anh ta thấp hơn Paul vài phân, bụng phình ra trên thắt lưng. Trên hai tay
anh ta là một thùng to bằng bìa carton.

“Cậu có thể chĩa cái đó ra chỗ khác,” anh ta bình tĩnh nói, hất đầu về

phía khẩu súng lục.

Tay người Mỹ vẫn đứng im. “Anh là ai?”
“Chuyện trò có lẽ để sau đi. Chúng ta đang có những vấn đề khẩn cấp

hơn.” Anh ta bước qua Paul nhìn xung quanh lối rẽ. “Có mười hai tên.
Chắc cậu phải làm chuyện gì đó khó chịu lắm.”

“Tôi đánh gục ba tên trong số chúng.”
Tay người Đức nhướn mày. “Ái chà, thế thì tôi xin đảm bảo với ngài, nếu

ngài giết một hoặc hai tên sẽ có đến hàng trăm tên lao đến trong vài phút.
Chúng sẽ săn lùng ngài và có thể giết một tá người vô tội trong thời gian
đó. Tôi có thể giúp ngài trốn thoát.”

Paul ngần ngừ.
“Nếu cậu không làm theo lời tôi bảo, chúng sẽ giết cậu. Giết người và

hành quân là hai việc duy nhất chúng làm tốt.”

“Bỏ cái thùng xuống.” Người đàn ông làm theo, Paul kéo áo khoác của

anh ta lên, nhìn vào thắt lưng rồi ra hiệu cho anh ta xoay một vòng.

“Tôi không có súng.”
Cử chỉ tương tự, sự nôn nóng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.