HANG DÃ THÚ - Trang 157

“Chúng luôn được giặt là chỉn chu đến hoàn hảo.”
“Vợ tôi, dĩ nhiên rồi.”
“Vậy thì tôi xin lỗi, cô ấy phải làm sạch và sửa lại cái áo cậu đang mặc

rồi.”

“Tại sao cô ấy phải làm thế?”
“Vì cậu sẽ phải nằm sấp, chui vào rãnh thoát nước kia kìa.”
“Nhưng…”
“Phải, phải, tôi biết. nhưng tôi đã làm thế nhiều lân rồi. Và đến tuổi này,

Janssen ạ, thì tôi được miễn đấy. Giờ thì cởi áo vest ra. Lụa đắt tiền lắm.
Không cần phải sửa cả nó nữa đâu.”

Cậu thanh niên trao cho Kohl chiếc áo vest màu xanh sẫm. Chiếc áo

tuyệt đẹp. Gia đình Janssen khá giả, cậu ta không phải phụ thuộc vào khoản
tiền lương thanh tra học việc hàng tháng - đó là điều may mắn xét theo mức
đền bù bèo bọt các thanh tra Cảnh sát Hình sự được nhận. Cậu quỳ xuống
mặt đường đá cuội, đỡ thân mình bằng một tay, vươn người vào khe hở tối
tăm.

Nhưng rốt cuộc, hóa ra chiếc áo sơ mi không bị dơ nhiều lắm. Vì chỉ một

lúc sau cậu ta đã gọi với ra. “Ở đây có một thứ, thưa sếp!” Cậu đứng dậy
giơ ra một vật thể màu nâu bị vò nhàu. Cái mũ của Göring. Và một phần
thưởng: Bên trong là cà vạt, đúng là cà vạt xanh lòe loẹt.

Janssen giải thích rằng chúng đang nằm tựa vào một cái gờ thấp hơn khe

cống nửa mét. Cậu khám xét một lần nữa nhưng không tìm thêm được gì.

“Chúng ta có vài câu trả lời rồi, Janssen,” Kohl nói, xem xét bên trong

chiếc mũ. Nhãn hiệu của nhà sản xuất có ghi, Stetson Mity-Lite. Một dòng
chữ khác được khâu vào bên trong tại cửa hàng. Mũ Nam của Manny,
Thành phố New York.

“Bổ sung thêm vào chân dung kẻ sát nhân của chúng ta.” Kohl rút ra

chiếc kính một mắt từ trong túi, đeo lên rồi xem xét vài sợi tóc dính trên dải
mũ. “Hắn có mái tóc nâu sẫm, chiều dài trung bình, có pha chút sắc đỏ.
Không đen hoặc “quăn” chút nào cả. Tóc thẳng. Và không hề có vết kem
hoặc tinh dầu tóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.