HANG DÃ THÚ - Trang 244

“Chà,” Käthe bực mình nói. “Vấn đề duy nhất trong giáo dục tại Đức

bây giờ, đó là xây dựng những cơ thể khỏe mạnh, chứ không phải tư duy
lành mạnh. Những thằng bé chơi trò chơi chiến tranh, chúng diễu hành ở
khắp nơi. Anh đã nghe nói chúng tôi bắt đầu chế độ cưỡng bức tòng quân
chưa?”

Paul nhớ lại Bull Gordon đã mô tả kế hoạch quân sự của Đức cho gã

nghe. Nhưng gã đáp, “Chưa.”

“Cứ ba thằng thì có một thằng trượt vì nó không có được bàn chân phẳng

do diễu hành suốt tại trường. Đó là một nỗi nhục nhã.”

“Cô quan trọng hóa vấn đề lên rồi,” gã nêu rõ. “Tôi thích thể thao.”
“Vâng, trông anh có vẻ vạm vỡ. Anh có tập thể hình không.”
“Một chút. Chủ yếu là đấm bốc.”
“Đấm bốc? Ý anh là cái nơi anh đánh người ta à?”
Gã phá lên cười. “Thì đấm bốc chỉ có thế thôi mà.”
“Man rợ.”
“Có thể - nếu cô không biết phòng thủ.”
“Anh đùa à,” cô nói. “Nhưng sao anh có thể khuyến khích người ta đánh

lẫn nhau chứ?”

“Thật sự tôi không thể nói được. Nhưng tôi thích nó. Vui lắm.”
“Vâng, vui,” cô chế giễu.
“Thì vui mà,” gã nói, cũng ngày càng thấy tức giận. “Cuộc sống khó

khăn. Đôi khi cô cần phải bám vào cái gì đó vui vẻ, khi phần còn lại của thế
giới xung quanh hành hạ cô… Tại sao lúc nào đó cô không đi xem một trận
đấm bốc? Đi xem Max Schmeling đi. Uống một chút bia, la hét cho đến khi
khản giọng. Có thể cô sẽ thích.”

“Kakfif, “cô thẳng thừng nói.
“Gì cơ?”
“Kakfif,” Käthe lặp lại. “Một từ viết tắt của ‘Không Bao Giờ”.
“Tùy cô thôi.”
Cô im lặng một lúc, rồi nói, “Tôi là một người yêu hòa bình như hôm

nay đã nói với anh. Tất cả bạn bè tôi tại Berlin đều yêu hòa bình. Chúng tôi
không kết hợp ý tưởng vui vẻ với việc làm tổn thương người khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.