HANG DÃ THÚ - Trang 274

tín, nhưng thất vọng khi không thấy ai trực. Ông giận dữ quay lại phòng
làm việc.

Sau khi ngủ vài tiếng, Janssen hiện đang trên đường quay lại làng Thế

vận hội xem có phát hiện ra thêm đầu mối nào nữa không. Còn bản thân
Kohl thì làm gì nữa? Ông chẳng nghĩ ra được gì trừ thúc giục nhân viên
giám định pháp y tiến hành mổ tử thi và bên FPE nhanh chóng phân tích
dấu vân tay. Nhưng dĩ nhiên, họ cũng đang không ở văn phòng và có thể
chẳng ma nào đi làm ngày Chủ nhật.

Ông cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm.
Đôi mắt ông nhìn xuống bức điện tín vất vả lắm mới viết được.
“Chà, chuyện này thật ngớ ngẩn.” Ông sẽ không chờ nữa. Sử dụng một

máy gửi điện báo khó khăn đến chừng nào? Kohl đứng dậy lại lao xuống
phòng điện tín, nhủ thầm rằng đích thân ông sẽ cố gắng hết sức chuyển
điện tín sang Mỹ. Ngay cả nếu do những ngón tay vụng về của mình, ông
có 15 gửi điện tín này đến hàng trăm nơi khác tại Mỹ, thế thì càng tốt.

Cô đã lui về phòng không lâu trước đó khoảng 6 giờ sáng. Và giờ cô
quay lại phòng của gã, trên người la chiếc áo mặc ở nhà màu xanh
thẫm, tóc búi gọn sau gáy bằng ghim và trên đôi má cô phớt hồng.
Paul đứng trên ngưỡng cửa, đang lau đi chút kem cạo râu trên mặt. Gã
đậy nắp thiết bị cạo râu, bỏ vào trong chiếc túi vải bẩn thỉu.

Käthe mang cà phê và bánh mỳ nướng đến cùng một ít bơ thực vật nhạt,

xúc xích khô và mứt cam như súp. Cô bước qua luồng ánh nắng chiếu thấp,
màu xám nhạt vào trong ô cửa sổ trước phòng khách của gã, đặt khay bữa
sáng lên chiếc bàn cạnh bếp.

“Kia,” cô tuyên bố, hất đầu về phía cái khay. “Anh không cần phải đến

phòng ăn sáng đâu.” Cô liếc xéo gã lần nữa, rồi quay đi. “Em đi làm việc
nhà đây.”

“Không, em vẫn liều chứ?” Gã hỏi bằng tiếng Anh.
“‘Liều’ gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.