HANG DÃ THÚ - Trang 283

nay ta phải đi gặp một người. Nhưng sau đó, cháu có muốn đi với ta đến
Olympic không? Cháu có thích không?”

“Dạ có ạ.” Gương mặt thằng bé nở nụ cười rạng tỡ. “Cháu có thể chạy

vòng quanh sân.”

“Cháu chạy nhanh lắm.”
“Gunni ở trường cháu, cùng chạy đua với cháu từ cấy sồi đến hàng hiên,

anh ấy hơn cháu hai tuổi, thế mà cháu vẫn thắng.”

“Giỏi, giỏi. Thế thì cháu sẽ thích buổi chiều hôm nay. Cháu sẽ đi cùng

ông và cháu có thể chạy trên đúng đường chạy của những vận động viên
Olympic. Sau đó, khi chúng ta xem khai mạc Thế vận hội vào tuần sau,
cháu có thể bảo mọi người là cháu đã chạy trên đường chạy như thế. Sẽ vui
lắm, đúng không?”

“Dạ, vâng ạ.”
“Giờ ông phải đi đã. Nhưng ông sẽ quay về vào buổi trưa và đón cháu.”
“Cháu sẽ tập chạy.”
“Ừ, cháu tập đi.”
Ernst bước vào phòng riêng thu thập vài hồ sơ về Nghiên cứu Waltham,

sau đó thấy vợ ông trong phòng để đồ dùng ăn uống. Ông nói với bà rằng
ông sẽ đón Rudy sau. Còn bây giờ? Phải, phải, hôm nay là sáng Chủ nhật,
nhưng ông vẫn phải giải quyết mấy vấn đề hệ trọng. Và, không, chúng
không thể đợi được.

Mặc kệ người ta có nói gì về mình, Hermann Göring cũng không thấy
mệt.

Chẳng hạn, ngày hôm nay lão đã đến văn phòng tại Bộ Hàng không vào

8 giờ sáng. Một ngày Chủ nhật, không hơn. Và lão phải dừng lại giữa
đường.

Mồ hôi vã ra như tắm, lão tiến vào Phủ Thủ tướng nửa giờ trước đó và

đang bước vào văn phòng của Hitler. Có lẽ Sói Xám đã thức giấc - tức là,
vẫn tỉnh táo. Bị mắc chứng mất ngủ, người đàn ông này thường thức trắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.