HANG DÃ THÚ - Trang 295

“Ý tôi là ra nước ngoài.”
“À, phải rồi… vào năm trước. Sang Pháp. Và một chuyến đi đến

Brighton, Anh.”

“Cậu nên dẫn vợ cậu cùng đến London.”
Riêng đề nghị này thôi cũng đủ xóa tội cho Horcher, sau một lúc khôn

ngoan, ông nói với Kohl. “Tôi nghe nói giá tàu xe hoàn toàn phải chăng
vào thời điểm này trong năm.” Lại ngừng một lúc. “Dĩ nhiên, cho dù chúng
tôi sẽ đài thọ chi phí ăn ở và đi lại của cậu.”

“Hào phóng quá.”
“Một lần nữa, tôi xin lỗi vì cậu phải chịu nỗi khổ này, Willi. Nhưng cậu

sẽ được ăn và uống toàn món ngon. Bia Anh còn ngon hơn nhiều so với bia
của chúng ta. Và cậu có thể ngắm Tháp Đồng hồ London!”

“Vâng, tôi sẽ thưởng thức.”
“Tháp Đồng hồ London thú vị làm sao”, tay thanh tra nhiệt tình lặp lại.

“Chúc một ngày tốt lành, Willi.”

“Chúc sếp một ngày tốt lành.”
Đi qua những hành lang kỳ quái và tối om, bất chấp những chùm ánh

nắng chói chang chiếu trên lớp gỗ sồi và sàn đá cẩm thạch, Kohl quay về
văn phòng mình, chậm rãi trấn tĩnh khỏi nỗi sợ hãi.

Ông nặng nề ngồi xuống ghế, liếc mắt nhìn hộp bằng chứng và những

ghi chép của ông liên quan đến vụ ngõ Dresden.

Rồi đôi mắt ông nhìn đến một tập hồ sơ nằm bên cạnh. Ông nhấc ống

nghe lên gọi người điều hành tại Gatow, đề nghị được nối máy đến nhà
riêng.

“A lô?” giọng một thanh niên thận trọng trả lời, có lẽ không quen những

cuộc gọi vào buổi sáng Chủ nhật.

“Gendarme Raul đấy à?” Kohl hỏi.
Một lúc ngập ngừng. “Vâng.”
“Tôi là Thanh tra Willi Kohl.”
“À, vâng, Thanh tra. Hail Hitler. Ông đang gọi điện về nhà riêng của tôi.

Vào ngày Chủ nhật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.