tay cô vẫn bị kiềm chặt trong tay anh, “Tại sao anh khăng khăng muốn xuất
bản cuốn tiểu thuyết của tôi thành truyện dài nhiều tập?” “Bởi vì việc sở
hữu sách không nên là đặc quyền của người giàu có.
Tôi muốn in những quyển sách hay theo kiểu phần lớn độc giả có đủ khả
năng mua chúng. Một người nghèo cần sự giải thoát nhiều hơn một người
giàu.” “Sự giải thoát,” Amanda lặp lại, chưa bao giờ nghe được một quyển
sách lại được miêu tả theo cách ấy. “ải, một thứ gì đó khiến cho tâm trí cô
thoát ly khỏi thực tế mình đang ở đâu, là ai, và là người như thế nào.
Ai cũng cần điều đó. Có một hay hai thời điểm trong quá khứ của tôi,
sách dường như là thứ duy nhất đứng chắn giữa tôi và tình trạng hoang
tưởng. Tôi—” Anh bất chợt ngưng bặt, và Amanda nhận ra rằng anh không
có ý định thú nhận theo kiểu này. Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến mức khó
chịu, chỉ với những tiếng nổ lách tách vô tư của ngọn lửa mới xâm nhập
được vào không gian yên ắng ấy.
Amanda cảm thấy y như thể bầu không khí cũng rộn rã lên với cảm xúc
thầm kín nào đó. Cô muốn nói với anh rằng cô hiểu chính xác điều mà anh
muốn nói, và cô cũng thế, đã từng trải nghiệm qua cảm giác được giải thoát
hoàn toàn mà những từ ngữ trên giấy có thể mang lại. Có nhiều lúc cô cảm
thấy cô độc lẻ loi trong chính cuộc sống của mình, và sách đã trở thành
niềm vui duy nhất của cô.
Họ đang đứng quá gần đến mức cô hầu như có thể cảm nhận được hơi
ấm từ cơ thể anh áp vào cơ thể cô. Amanda phải cắn môi dưới để ngăn
mình không hỏi về quá khứ bí ẩn của anh, và anh cần phải giải thoát khỏi
chuyện gì, chuyện đó có liên quan đến những vết sẹo trên lưng anh hay
không.
“Amanda,” anh thì thào. Dẫu cho không có gì ẩn chứa trong tia nhìn hay
giọng nói của anh, thì cô cũng không thể thôi nhớ về buổi tối sinh nhật của
mình… anh đã chạm vào làn da cô dịu dàng như thế nào… miệng anh có