Một loạt tiếng nhạc và cuộc chuyện trò quyện lấy anh khi bước vào,
những âm thanh nhanh chóng bị nghẹn lại khi cánh cửa đóng lại một lần
nữa. Ủ rủ, Jack quan sát đám đông khách khứa ăn bận tao nhã trong phòng
khách của ngôi nhà gạch đỏ của Thaddeus Talbot, và săn tìm bóng dáng
thoáng qua của Amanda.
Tiếng nhạc trôi dạt từ chỗ lùm cây nhỏ chạy dọc cho đến cuối phòng,
một giai điệu dân gian vui vẻ của người Croatia mang đến cho những buổi
tụ họp một bầu không khí vui nhộn. Anh chán chường nghĩ đây là một buổi
tối tốt đẹp cho lời tuyên bố đính hôn. Không nhìn thấy Amanda đâu cả,
nhưng hình dáng cao ráo của Charles Hartley thì lại xuất hiện ở bàn giải
khát.
Từng chút một trong con người anh đều chống đối về cái ý tưởng nói
chuyện nhã nhặn với người đàn ông kia. Tuy vậy vì lý dó nào đấy chuyện
đó dường như cần thiết. Anh buộc bản thân mình chấp nhận tình huống này
giống như một quý ông, bất kể hành động đó có xa lạ với bản tính của anh
như thế nào.
Ép buộc mặt mình khoác lên chiếc mặt nạ không biểu hiện cảm xúc gì,
Jack tiến lại gần Hartley, người đang bảo anh hầu rót rượu pân có màu trái
cây vào hai cái tá “Chào buổi tối, Hartley,” anh rì rầm. Người đàn ông quay
về phía anh, nét mặt to vuông vức của anh ta không có vẻ như bị quấy rầy,
nụ cười của anh ta mềm mỏng giữa hàm râu bờm xờm.
“Dường như tiếp theo phải là lời chúc mừng.” “Cám ơn anh,” Hartley
cẩn thận nói. Trong một thỏa hiệp ngầm, cả hai người rút lui khỏi bàn giải
khát và tìm một góc vắng người mà họ sẽ không bị nghe lén. “Amanda nói
với tôi cô ấy đến thăm anh sáng nay,” Hartley nhận xét. “Tôi đã nghĩ sau
khi cô ấy báo tin anh sẽ …” Anh ta chợt ngừng lại, và trao cho Jack ánh
mắt dò xét.