“Em không thể kiềm được,” Amanda thở hổn hển. Anh bật cười khẽ.
Ngón cái xoay tròn ở rốn cô, và kích thích sự hưởng ứng của da thịt. “Em
phải kiềm được, nếu em còn muốn anh tiếp tục.” “Vâng,” cô đáp lại, bỏ qua
lòng kiêu hãnh hoặc tự trọng. “Em sẽ nằm im mà.
Nhưng nhanh lên, Jack.” Lời cầu xin không màng đến xấu hổ của cô làm
anh thích thú. Một cách tai quái, anh thậm chí còn chậm chạp hơn, nếu có
thể, anh phủ lên mỗi centimet da thịt cô bằng những nụ hôn và nhấm nháp
chậm rãi. Cô cảm thấy anh chạm vào chỗ loăn xoăn giữa chân cô, lòng bàn
tay anh lướt nhẹ qua như gió, và cô cần ngón tay anh chạm vào cô, vào
trong cô, cấp thiết đến nỗi cô không thể chặn được tiếng rên rĩ khẩn cầu.
Môi anh tìm kiếm xuyên qua đám cỏ xoăn, rồi tìm thấy cô, và miệng anh
bất ngờ nút mạnh khiến hơi thở cô rít lên. Khoái cảm bắn xuyên qua cô,
nóng bỏng và không ngớt, và cô cảm thấy ngón tay anh ve vuốt nếp gấp
giữa hai đùi mình. Ngón tay ẩm ướt của anh chu du xuống thấp hơn, thấp
hơn nữa, tìm kiếm một cách nhẹ nhàng giữa hai mông cô theo cách khiến
cô bắt đầu thấy bứt rứt.
“Không đượ thì thào. “Không, chờ đã …” Nhưng ngón tay anh đã trượt
vào trong, trong một nơi cực kỳ xa lạ và cấm kỵ đến nỗi tâm trí cô trở nên
trống rỗng vì cơn choáng váng. Động tác trượt vào êm ái vẫn liên tục, và cô
cố gắng đẩy anh ra, nhưng không hiểu sao thân thể cô lại đầu hàng và rung
động, và khoái cảm bao bọc cô trong một đám mây tràn ngập nóng bỏng.
Cô thét lên hết lần này đến lần khác, rã rời, quằn quại, cho đến khi rốt
cuộc cảm giác dịu lại và cô điên cuồng nỗ lực hít thở. Khi tay chân cô vẫn
còn co giật trong sự dễ chịu sau đó, cô cảm thấy Jack cởi bỏ quần của
mình. Anh trượt mạnh và sâu vào cô, và cô bao bọc quanh anh, rên rĩ, trong
lúc anh cưỡng đoạt và chiếm hữu cô.
Amanda hôn lên gương mặt hoàn hảo, khuôn miệng và gò má đã được
cạo râu của anh, ấp yêu hơi nóng của anh trong cô, cách anh rền rĩ trong