HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 299

những trình tự dễ chịu như ăn điểm tâm sáng và trao cô những nụ hôn tạm
biệt, và một lời hứa trở về nhà vào giờ ăn trưa sau giờ làm việc buổi sáng
tại văn phòng.

Một cơn mưa phùn nhưng dai dẳng khiến bầu trời xám xịt với những

đám mây báo hiệu những cơn bão lớn hơn sẽ ập đến. Khi Jack bước vào
không gian mời gọi và ấm áp trong cửa hàng của mình, nơi những vị khách
đã tụ tập thật đông để tìm kiếm chỗ trú mưa, một cảm giác thích thú râm
ran chạy dọc xuống sống lưng anh.

Anh có một công việc kinh doanh đang phát đạt, một người vợ thương

yêu chờ đợi anh ở nhà, và một tương lai trông tràn đầy hứa hẹn. Mọi thứ
dường như quá tốt để trở thành sự thật, cuộc đời anh đã phải bắt đầu quá tồi
tệ và bây giờ lại đến được ngã rẽ này. Bằng cách nào đó anh đã đạt được
nhiều hơn những gì anh xứng đáng được hưởng, Jack nghĩ, và nhoẻn miệng
cười toe toét khi đi lên những tầng lầu đến văn phòng riêng của mình.

Aviệc mau mắn cho đến tận trưa, rồi bắt đầu chất đống những giấy tờ và

bản thảo để chuẩn bị rời khỏi về nhà ăn trưa. Có tiếng gõ nhẹ vang lên chỗ
cánh cửa, và gương mặt Oscar Fretwell xuất hiện. “Devlin,” anh khẽ nói,
trông đầy lo lắng. “tin nhắn này đưa đến cho anh.

Người đàn ông mang nó bảo là việc khá khẩn cấp” Cau mày, Jack cầm

lấy bức thư ngắn từ anh ta và đọc lướt qua một cách nhanh chóng. Những
từ ngữ viết nguệch ngoạc bằng mực đen dường như đang bay ra khỏi tờ
giấy. Đó là chữ viết tay của Amanda, nhưng vì vội vã nên cô đã không
buồn ký tên.

Jack ơi, em bệnh rồi. Đã đi gọi bác sĩ. Anh về nhà ngay lập tức. Bàn tay

anh siết quanh tờ giấy, rồi vò nó thành một cục tròn cứng ngắc. “Là
Amanda,” anh thì thầm. “Tôi sẽ làm gì?” Fretwell hỏi ngay tức khắc.
“Trông coi mọi thứ ở đây,” Jack nói qua vai mình, khi đã bước ra khỏi văn
phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.