HẠNH PHÚC BẤT NGỜ - Trang 300

“Tôi về nhà đây.” Trong chuyến đi điên cuồng, mau chóng trở về nhà,

những ý nghĩ của Jack nhảy vọt từ khả năng này tới khả năng khác. Chuyện
quái quỷ gì có thể xảy ra với Amanda đây? Cô còn rất tràn trề sinh lực hồi
sáng sớm này mà, nhưng có thể một tai nạn nào đó đã xảy ra với cô.

Cơn hoảng sợ tăng dần đã khiến ruột gan anh xoắn lại bên trong, và ngay

thời điểm vừa tới nơi, thì mặt anh đã trắng bệch và xám xịt. “Ôi, ngài ơi,”
Sukey khóc khi anh chạy bổ vào lối đi vào đại sãnh, “hiện giờ bác sĩ đang ở
với cô ấy—chuyện xảy ra quá đột ngột—cô Amanda tội nghiệp của tôi.”
“Cô ấy đâu?” anh hỏi.

“T-trong phòng ngủ, thưa ngài,” Sukey nói lắp. Tia nhìn chằm chằm của

anh rơi xuống tấm vải lanh bọc giường trên hai cánh tay cô ta, thứ mà cô ta
nhanh chóng đã trao cho cô hầu và bảo đem chúng đi giặt. Jack nhìn những
vết loang đỏ thẫm đã làm hỏng tấm vải trắng như tuyết với nỗi sợ hãi.

Anh bước nhanh chóng ba bậc một lên cầu thang. Chỉ khi anh vừa đến

phòng mình, một người đàn ông già mặc áo khoác màu đen của bác sĩ bước
qua ngưỡng cửa. Người đàn ông thấp và có đôi vai nhỏ, nhưng ông ta lại sở
hữu dáng vẻ uy quyền vượt trội hơn nhiều so với vóc người thật của mình.

Đóng cửa lại phía sau lưng mình, ông ta ngẩng đầu lên và nhìn Jack với

ánh nhìn điềm tĩnh. “Ngài Devlin phải không? Tôi là bác sĩ Leighton.”
Nhận ra được tên, Jack đưa tay ra bắt tay ông. “Vợ tôi có nhắc về ông đây,”
anh chợt nói. “Ông là người đã xác nhận cô ấy có thai.” “Đúng vậy.

Thật không may, những chuyện như thế này luôn không đạt được kết quả

chúng ta hy vọng.” Jack nhìn vị bác sĩ không chớp mắt, trong lúc máu anh
hình như trở nên lạnh ngắt trong những tĩnh mạch. Cảm giác không tin
được, không có thực, đã đổ ập lên anh. “Cô ấy bị mất đứa bé,” anh nhẹ
nhàng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.