“Có một chuyện trở nên rõ ràng đối với tôi dạo gần đây … bất kể là cậu
có lỗi lầm nào đi nữa, cậu dường như rất yêu em gái tôi.” Jack đón nhận tia
nhìn của cô đầy trung thực. “Vâng, đúng vậy.” “Được rồi, có lẽ đây đúng là
lúc tôi có thể gởi lời chúc mừng tán thành cho cuộc hôn nhân này.
Tất nhiên cậu không phải Charles Hartley, nhưng tôi đã cho rằng em gái
tôi có thể đã cưới một người tệ hơn cậu nữa đấy.” Anh mỉm cười gượng.
“Chị thật quá tử tế, Sophia.” “Hãy đưa Amanda về Windsor chơi khi nó
bình phục hoàn toàn,” Sophia ra lệnh, và anh gật47;u y như thể đang tuân
theo sắc lệnh của hoàng tộc.
Họ cùng trao nhau cái mỉm cười thân tình là lạ trước khi người hầu hộ
tống Sophia đến cỗ xe ngựa đợi sẵn của cô. Thơ thẫn đi lên lầu, Jack tìm
thấy vợ mình ngay chỗ cửa sổ phòng ngủ, đứng quan sát khi xe ngựa của
Sophia lăn bánh dọc con dường phía trước. Amanda đang nhìn chằm chằm
vào quang cảnh bên ngoài y như thể đã bị chết đứng, chỉ thấy được tĩnh
mạch đang đập trên cổ họng cô.
Có một cái khay đựng thức ăn tối qua vẫn còn để nguyên trên cái bàn
gần đấy. “Amanda,” anh khẽ nói, và muốn cô nhìn vào anh. Trong một
chốc tia nhìn vô hồn của cô chiếu vào đôi mắt anh, rồi rơi xuống khi anh đi
đến đứng đằng sau cô. Cô đứng đó và chịu đựng cái ôm bất chợt của anh
mà không hề phản ứng lại.
“Em sẽ sống như thế này bao lâu nữa?” anh không thể không hỏi. Khi cô
không đáp trả, anh khẽ chửi lầm bầm. “Chỉ cần em nói chuyện với anh, mẹ
kiếp—” “Bộ có chuyện cần nói sao?” cô trả lời bằng giọng yếu ớt. Jack
quay cô lại đối mặt với anh. “Nếu em không có gì để nói, vậy, thề có Chúa,
anh có đấy! Em không phải là người duy nhất đã bị mất đứa con.
Nó cũng là con của anh.” “Em không muốn nói chuyện,” cô nói, giật
mạnh người ra khỏi anh. “Không phải bây giờ.” “Không còn sự im lặng
giữa hai chúng ta nữa,” anh nhấn mạnh, và bước theo khi cô lùi lại. “Chúng