giỏ thức ăn đầy tràn mà người đầu bếp đã chuẩn bị, Amanda cố gắng quay
sự chú ý về với công việc cô đã mang theo.
Sau 4 năm dưới sự quản lý của cô, tạp chí Conventry Quarter Review đã
trở thành một tạp chí được đọc rộng rãi nhất ở Anh. Amanda rất tự hào về
những thành tựu của mình, đặc biệt khi chứng tỏ được rằng một nữ biên tập
có thể táo bạo, thông minh và suy nghĩ phóng khoáng như bất cứ một người
đàn ông nào.
Thậm chí khi công chúng khám phá ra rằng một phụ nữ là người lèo lái
đằng sau một tạp chí mang tầm quốc gia, những tranh cãi chỉ giúp doanh số
bán tăng lên. Đúng như đã hứa, Jack trở thành một người bảo vệ kiên
quyết, gay gắt gạt gỏ những đề nghị rằng phải là anh, chứ không phải
Amanda phụ trách tờ báo đó.
“Vợ tôi không cần giúp đỡ gì trong việc hình thành những ý tưởng,” anh
đã nói với những nhà phê bình một cách nhạo báng. “Cô ấy có khả năng và
chuyên nghiệp hơn bất cứ người đàn ông nào mà tôi quen.” Anh khuyến
khích Amanda tận tưởng sự nổi tiếng mới đã khiến cô trở thành vị khách
được mong đợi nhất ở tất cả những bữa tiệc sang trọng của Luân Đôn.
‘Trí tuệ thông minh’ và ‘sự dí dỏm độc đáo’ của cô đã được ngợi ca hết
lời trong giới văn chương và chính trị. “Em đang bị phô bày như một con
ngựa non láu lỉnh,” Amanda đã một lần than thở với Jack sau một buổi họp
mặt mà trong từng lời nói của cô đã nhận được sự chú ý quá mức.
“Tại sao quá khó để mọi người có thể tin rằng một người mặc váy cũng
có thể có một bộ não thế nhỉ?” “Không ai thích một phụ nữ quá thông
minh,” Jack đã trả lời. “Đàn ông chúng anh thích duy trì cái vẻ ngoài của vị
trí bề trên của mình.” “Vậy tại sao anh không bị đe dọa bởi sự thông minh
của một phụ nữ?” cô hơi cau có hỏi.