HẠNH PHÚC NGAY BÊN CẠNH - Trang 95

đi cùng tớ nhé.”

Cô mỉm cười, trong lòng vẫn đau khổ, nhưng lời nói của anh buồn

cười như vậy. Sau này nhớ lại, cô khi đó, quả thật đau khổ đến mức có chút
buồn cười.

Người phi thường nhặt được vé phim này chính là Dư Chính. Trên mặt

đất sân trường ngay cả giấy vụn cũng không có, huống chi là hai vé ngồi
xem phim.

Tên gọi của bộ phim Pháp kia cô không nhớ chút nào, chỉ biết là nam

diễn viên Alain Delon đã già rồi, và Belmondo lại càng già hơn. Trước mắt
cô là một mảnh mơ hồ, tiếng Pháp cô nghe vào lỗ tai mình như là có người
đang dùng giọng Phúc Kiến mắng người.

Cô tựa đầu trên vai Dư Chính, bàn tay thật to của anh nhiều lần vuốt

ve tóc cô.

Cô lấy áo khoác đen anh mới mua mà lau nước mắt mình, nghĩ thầm,

có lẽ mình không quá thảm thương, bởi vì ít nhất còn có Dư Chính đang an
ủi cô.

Bỗng nhiên anh quay đầu hôn lên trán cô. Môi anh ấm áp như lòng

bàn tay của anh vậy.

Trên màn hình là một ánh lửa, chiếu trên mặt bọn họ, cô đã nhìn thấy.

Khoảnh khắc đó, biểu tình trên mặt anh, cô chưa từng đọc được.

Mà sau lần đó, cô cũng không còn cơ hội nhìn nữa.

Những năm gần đây, có một câu cô luôn hỏi bản thân, nhưng chưa

từng có can đảm hỏi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.