HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 204

với đôi dép của bà ấy. Nó bảo thấy ở trên bờ sông. Nó còn bảo, chỗ phát
hiện ra đôi dép với cái nón, có ba dấu chân đi xuống, rồi lại ba dấu chân đi
lên, rồi lại ba dấu chân đi xuống, in rõ trên bãi bồi luôn. Giờ mọi người
đang kéo ra đấy rồi.”

Tôi nghe Lan nó kể mà lạnh hết cả người. Mãi sau này, trong đầu tôi vẫn

cứ bị ám ảnh bởi sự ra đi của bà Chanh, nhất là câu chuyện về những bước
chân đi xuống rồi lại đi lên, rồi lại đi xuống. Ngoại tôi bảo, có lẽ bà Chanh
vẫn còn lưu luyến cuộc sống với ông Kiên lắm, nên bà mới quay lại bờ một
lần. Rồi ngoại kể, gần đây bà Chanh sang chơi, cứ hay hỏi rằng sông lớn
ngoài đê có đổ ra biển không? Ngoại tôi đáp có, bà Chanh lại nói quê bà
cũng ở biển, nếu đi thuyền theo sông quê tôi ra biển, thế nào cũng về được
quê bà, chứ bà già rồi, đi bộ chẳng biết ngày nào mới về được tới quê. Bà
ấy chỉ nói như thế, ngoại tôi chẳng bao giờ nghĩ có ngày bà lại thực sự tìm
về quê cũ bằng cách ấy.

Câu chuyện bà Chanh tự tử ở ngoài sông như một làn sóng lan truyền

khắp làng trên xóm dưới, người bảo bà dại, người chửi bác Trinh ăn ở bạc
bẽo, người lại chép miệng tội nghiệp cho ông Kiên, sống đến lúc gần đất xa
trời, mới có một người ở bên cạnh chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ, cuối cùng
lại thành ra bi kịch như thế. Sau ngày ấy, công an địa phương vào làm việc
vài bận, thông báo cũng gửi tới các địa phương lân cận nằm bên hai bờ
sông, nhưng cuối cùng vẫn không có một chút tin tức gì của bà Chanh. Nửa
tháng sau, ông Kiên nhờ thằng Thuận chở ra bãi sông, nơi phát hiện ra đôi
dép với cái nón mê của bà, những dấu chân người ta nói là của bà ngày bà
đi đã tan theo những con nước thủy triều lên xuống từ lâu. Ông Kiên với
thằng Thuận hì hục đắp cho bà một ngôi mộ gió, bên trong chôn vài bộ
quần áo cũ của bà, với cái khăn nhung đen bà hay vấn đầu. Cái khăn ấy bà
quý lắm bởi nó là quà mà ngày mới về ở với ông, ông đã nhờ người mua
trên chợ huyện để tặng cho bà.

Cuộc sống buồn tẻ nơi làng quê lại chậm chạp trôi qua, rồi người ta cũng

sẽ chóng quên đi người đàn bà nói giọng lơ lớ nửa Bắc nửa Trung, quên đi
ngôi nhà tranh xiêu vẹo nép sau ngôi nhà hai tầng khang trang, quên đi ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.