HÀNH TRÌNH CỦA THÁNG NĂM - Trang 73

Rồi chúng tôi cũng bắt đầu có cảm giác chú ý tới một ai đó, cả ngày nghĩ

tới người ta, lúc nào cũng ngơ ngẩn nhớ nhớ nhung nhung, cái gì cũng chỉ
biết giữ trong lòng, thấy người ta vui mình cũng vui, thấy người ta buồn
mình cũng buồn, thấy người ta thích một ai đấy không phải mình thì lại
đau. Ở cái tuổi ẩm ương ấy, tình cảm với chúng tôi là một thứ gì đó lớn lao
và vĩ đại lắm, đến nỗi chỉ cần một chút cảm giác thất tình cũng khiến chúng
tôi sa sút tinh thần kinh khủng. Học chẳng buồn học, ăn chẳng muốn ăn, lúc
nào cũng như những người say luôn nghĩ là mình tỉnh táo.

Ở lớp tôi, lũ con gái, con trai đã bắt đầu biết viết thư tay rồi lén gửi cho

nhau qua ngăn bàn, hoặc giao lưu với lớp buổi chiều, hoặc tỏ tình ngay với
bạn học trong lớp mình. Tôi thì chẳng thích nổi người nào trong trường,
trong lớp, vì người tôi thích chính là Đông - hàng xóm, đồng thời là thanh
mai trúc mã của tôi. Từ nhỏ chúng tôi đã chơi với nhau, vào tiểu học, vì
chơi thân quá mà suốt ngày bị gán ghép với nhau. Tất nhiên hồi ấy thì tôi
chẳng để ý gì cả, nhưng bắt đầu lên lớp 9, tôi nhận ra mình không còn bình
thường được nữa mỗi khi đứng trước mặt Đông. Anh đã vào lớp 11, không
học cùng trường với chị tôi mà học bên trường bổ túc văn hóa. Đông bước
vào tuổi thanh niên, cao lớn vạm vỡ, nước da nâu sáng, cũng không đẹp trai
nhưng rất nam tính, lại bắt đầu biết ăn diện vào nên nhìn anh khác hẳn với
đám choai choai đang vỡ giọng lớp tôi. Từ hồi bắt đầu dậy thì, tôi cũng đã
dần ý thức được rằng mình là con gái, cơ thể mỗi ngày càng ra dáng thiếu
nữ thì tôi lại càng cảm thấy ngượng ngùng, không dám bỗ bã, thân mật với
Đông như thuở nhỏ nữa. Mỗi lần đứng ở bên này, thấy bóng dáng Đông
đứng ở bên nhà là tôi lại không ngừng lén nhìn anh.

Tôi thường nhớ tới Đông đến thất thần, mặc dù chỉ cách nhau có một

mương nước nhỏ, ngõ cũng kề sát nhau, nhưng lúc nào tôi cũng tự hỏi
Đông đang làm gì, lúc nào cũng cố tìm ra một lý do để được sang nhà gặp
anh. Đông đi đánh nhau với đám con trai làng khác, mẹ anh kêu giời, bố
anh chửi anh là thằng mất dạy, tôi thì chỉ lo lắng cho anh, không coi việc đi
đánh nhau đó là một chuyện xấu. Ngoại tôi cứ hay ngâm nga hát rằng:
“Thương nhau củ ấu cũng tròn…”, để răn đe chị em tôi không nên mù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.