HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 455

39

C

hẳng có gì đáng phải tiếc, song dù sao sự ra đi ấy cũng để lại một

khoảng trống vắng trong bệnh viện.

Trước hết cách lão ra đi khiến chúng tôi thấy buồn. Cách ra đi ấy

không tự nhiên chút nào. Sau một sự cố như thế, khó có thế hình dung cái
gì sẽ đến với chúng tôi.

Nhưng không còn thì giờ để băn khoăn nhiều hoặc buồn bã. Vài này

sau khi tiễn Baryton ra ga, có một người đến văn phòng đòi gặp tôi, nhất
thiết phải là tôi. Linh mục Protiste.

Tôi kể cho ông ta biết mọi chuyện, ông ta mới ngã ngửa người. Nhất

là cái cách độc đáo mà Baryton tung hê mọi thứ để đi tiêu dao đến các xứ
miền Bắc!... Nghe vậy, ông linh mục như không tin ở tai mình, đến khi hiểu
ra thì lại chỉ thấy đấy là dịp may hiếm có cho tôi.

- Thưa Bác sĩ, ngài Giám đốc tin cậy Bác sĩ đến thế, thật là một sự tiến

cử tuyệt vời! ông ta cứ lải nhải mãi không thôi.

Tôi cố ngăn ông ta, nhưng đã hăng rồi, ông ta cứ nhắc đi nhắc lại cái

điệp khúc ấy, tiên đoán tôi sẽ có tương lai huy hoàng, sự nghiệp y học lớn
lao. Tôi không sao ngắt được lời ông.

Cuối cùng thì cũng phải trở về với những công việc nghiêm túc, liên

quan đến cái thành phố Toulouse mà ông vừa tới hôm qua. Tất nhiên tôi cứ
để ông kể lể những gì ông biết. Tôi còn làm ra bộ ngạc nhiên, sửng sốt khi
ông báo tin về tai nạn xẩy ra hôm trước.

Sao? sao? Bà cụ chết rồi?... Từ bao giờ vậy? xẩy ra như thế nào?
Lần lần rồi ông ta cũng phải kể rõ đầu đuôi.
Không hẳn nói rõ là chính Robinson đã đẩy ngã bà cụ xuống cầu

thang, song ông ta cũng để mặc tôi muốn đoán thế nào thì đoán... Bà cụ
chẳng còn kịp kêu lên một tiếng, có vẻ như vậy. Ta hiểu ngầm với nhau...
Thật hoàn hảo, gọn ghẽ... Lần thứ hai hắn ta ra tay, bà cụ đã không thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.