HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 109

những tính từ phát sợ, trịnh trọng rót vào cái yên lặng của công chúng thán
phục. Khi màn kịch đến cao trào nóng bỏng nhất, hướng về cái lô dành cho
bọn chúng tôi, gồm có Brandelore, tôi và mấy cậu thương binh khác, nàng
nghệ sĩ dang rộng hai cánh tay lộng lẫy, như muốn hiến dâng cho người nào
anh hùng nhất trong bọn chúng tôi. Nhà thơ đã bằng một nét hư ảo minh
họa cái tính gan dạ được gán cho tôi. Tôi không còn nhớ rõ những gì đã
xảy ra, nhưng cái gì chứ chuyện thất bại thì chắc chắn là không phải rồi. Về
mặt anh hùng chủ nghĩa thì thật may mắn là chẳng có gì mà không tin
được. Công chúng đoán biết được ý nghĩa món quà nghệ thuật này, và thế
là cả rạp hướng về phía chúng tôi, vui vẻ hò la, hoan hỉ giậm chân thình
thịch đòi xem cho được mặt người anh hùng.

Cậu Brandelore đứng phắt dậy choán cả cái mặt tiền lô chúng tôi ngồi,

vượt lên tất cả; mấy anh em chúng tôi gần như bị che khuất sau cái thân
hình băng bó to đùng của cậu ta. Hắn cố tình làm thế, thằng xỏ lá.

Nhưng hai cậu bạn tôi đã leo được lên hàng ghế phía sau, vượt hẳn

qua đầu và hai vai hắn. Họ cũng giành được sự thán phục của đám đông.
Người ta hoan hô các cậu này không dứt.

Lúc ấy, suýt nữa thì tôi gào lên: “Cái đó dành cho tôi chứ! Chỉ mình

tôi thôi!” Tôi biết cái thằng Brandelore ấy lắm, hai đứa sẽ có thể chửi nhau
thậm chí đánh nhau trước mặt mọi người đấy. Cuối cùng đành để cho nó
giành phần thắng. Nó lên mặt dương dương tự đắc, chỉ có mình nó, thỏa
lòng nhận lấy sự cảm phục quá đáng. Thua cuộc, mấy đứa chúng tôi chỉ
còn nước đánh bài chuồn vào hậu trường, coi như xong phận sự và ở đó
chúng tôi được khoản đãi vui vẻ. Niềm an ủi. Tuy nhiên cô nàng diễn viên
lĩnh xướng của tôi thì không ngồi một mình trong lô của cô. Bên cạnh cô là
chàng thi sĩ, của cô, của chúng ta. Anh ta cũng như cô, thật là tử tế, cũng
thích những người lính trẻ. Hai người đã làm cho tôi hiểu điều đó một cách
rất nghệ sĩ. Người ta nhắc tôi chuyện ấy nhưng tôi chẳng bận tâm làm gì
những dấu hiệu tử tế của họ. Kệ xác tôi, mọi việc rồi sẽ thu xếp đâu vào đó.
Họ có lắm thế lực mà. Tôi đùng đùng bỏ đi, vùng vằng một cách ngu ngốc.
Khi ấy tôi còn trẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.