HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 176

Có thể chẳng còn quái gì tồn tại, con sông Congo đã lè cái lưỡi bùn

của nó làm một cú liếm sạch Topo trong một cơn lốc thổi qua lúc chiều tối
và thế là hết, hết thật sự, cả đến cái tên của nó cũng biến mất trên các bản
đồ, chỉ còn có tôi là còn nhớ đến nó vì nhớ đến Alcide... Có thể cả đứa cháu
gái của cậu ta cũng đã quên rồi. Có thể trung úy Grappa không bao giờ thấy
lại thành phố Toulouse của anh ta... Có thể là cánh rừng bấy lâu rình rập
mỗi mùa mưa tới để chiếm lấy và làm tiêu tan cái đụn cát dưới bóng những
cây gụ kếch xù, tất, tất cả, ngay cả những bông hoa nhỏ xíu mọc bất ngờ
trên đụn cát mà Alcide đã không cho tôi tưới nước vì sợ làm chúng chết
mất... Có thể là chẳng còn gì tồn tại.

Sẽ còn in lâu trong trí nhớ của tôi những gì xảy ra trong mười ngày

ngược dòng sông này... Ngồi giữa khoang thuyền độc mộc, phải theo dõi
từng vụng nước xoáy đầy phù sa, lựa hết quãng vượt này sang quãng vượt
khác, làm sao tránh cho thật ngọt những cành cây to đùng trôi giạt trên
sông... Thật là một thứ lao động khổ sai.

Chiều chiều, khi hoàng hôn xuống, chúng tôi dừng thuyền trên một

mô đá. Rồi một buổi sáng, chúng tôi giã biệt chiếc thuyền man dại bẩn thỉu
để đổ bộ vào rừng theo một con đường mòn che khuất trong cái tranh tối
tranh sáng xanh rờn và ẩm ướt, thi thoảng một đôi chỗ được tia sáng mặt
trời rọi qua kẽ lá từ tít tắp ngọn cây lá cành sum sê đan cài vào nhau bất
tận. Những thân cây đổ gớm ghiếc như quỷ dữ chắn ngang đường khiến
chúng tôi cứ phải vòng vo tìm lối. Cả một đoàn xe điện ngầm có lẽ cũng
chui lọt dễ dàng thoải mái trong những hốc cây trống rỗng ấy.

Tới một lúc, ánh sáng òa xuống, đó là khi chúng tôi đã đến một

khoảng đất trống, nhưng lại phải leo, phải thêm một cố gắng nữa. Lên tới
đỉnh đồi, nhìn bao quát khu rừng mù mịt bạt ngàn, nhấp nhô những ngọn
cây vàng, đỏ, xanh, chen lấn núi đồi, rừng cũng chứa chan tràn ngập như
trời như nước. Tôi được chỉ cho biết người mà chúng tôi đang tìm kiếm còn
ở hơi xa... trong một cái thung nhỏ bên kia. Hắn đang chờ chúng tôi ở đó.

Giữa hai tảng đá lớn, hắn dựng một cái lều làm chỗ trú ẩn những cơn

lốc từ phía đông thổi tới, những cơn lốc dữ nhất, tàn phá nhất. Tôi rất muốn
chấp nhận đó là một lợi thế, nhưng cái lều này thì chắc hẳn phải thuộc loại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.