HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 290

Trong phòng ăn, khi ông bố dẫn tôi vào, dưới ngọn đèn tiết kiệm

không đủ sáng, chỉ thấy được những khuôn mặt mờ nhạt, nghe những tiếng
lải nhải trong bóng tối, sực lên một mùi hạt tiêu mốc tỏa ra từ những đồ đạc
của gia đình.

Đứa bé được đặt nằm giữa bàn, trên mấy cái tã lót. Tôi thận trọng rờ

người nó, bắt đầu từ thành bụng, dần xuống rốn, đến tận chim nó, rồi nghe
tim phổi, càng chậm rãi hơn.

Tim thằng bé đập theo nhịp tim con mèo nhỏ, khô và loạn. Khi những

ngón tay tôi sờ nắn lên người, nó khóc thét khác thường so với tuổi nó.
Thật quá quắt. Từ khi Robinson trở lại, trong đầu và trong người tôi có cái
gì thật kỳ lạ cho nên những tiếng kêu khóc của đứa bé ngây thơ này gây
cho tôi một cảm giác kinh khủng. Những tiếng kêu khóc gì thế này, hở
Trời! Tôi không còn chịu được.

Một ý nghĩ khác nữa có lẽ đã thúc đẩy hành động ngu xuẩn của tôi.

Quá bực, không còn kiềm chế được mình, tôi nói thật to cho họ biết nỗi ghê
tởm và oán hận chất chứa trong tôi đã quá lâu rồi. Tôi nói với thằng bé
đang la hét:

-Này này, đừng làm toáng lên thế, thằng ngốc này, mày còn đủ thì giờ

để mà gào rống đấy! Đừng sợ, vẫn còn đấy, con lừa oất con ạ! Liệu liệu
đấy! Vẫn còn đủ khốn khổ cho mày nổ con ngươi và cái đầu của mày ra và
cả những gì còn lại nếu mày không liệu hồn!

Bà ngoại thằng bé sửng sốt:
-Bác sĩ bảo còn cái gì cơ?
Tôi đơn giản lặp lại:
-Vẫn còn cho nó đấy!
Bào lão hốt hoảng, hỏi tiếp:
-Cái gì, còn lại cái gì?
Tôi trả lời:
-Phải hiểu! Phải hiểu! Người ta đã giải thích quá nhiều với các người!

Khốn khổ là ở đó! Phải tìm cách mà hiểu thôi! Gắng lên!

Thế là cả ba người liền hỏi nhau: “Còn cái gì cơ? Ông ta nói gì vậy?”,

và cô con gái “có những trách nhiệm” đảo mắt một cách kỳ cục, khóc thét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.