HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 318

mặt với các sự kiện và cố bồi dưỡng gia đình bằng những thức ăn có nhiều
gia vị. Suốt cả hành lang và các cầu thang sặc lên mùi tỏi và lắm thứ mùi
kỳ quặc khác. Mấy con chó khoái trí nhảy tót lên tận tầng sáu. Bà gác cổng
thì phải quan sát cho khắp. Người ta thấy bà ta ở mọi chỗ. Bà ta chỉ uống
vang trắng, vì theo bà ta thì vang đỏ dễ làm cho kinh nguyệt thất thường.

Chị nữ hộ sinh to béo khoác blu đạo diễn một lúc hai tấn thảm kịch, ở

tầng một, ở tầng ba, nhảy nhót, toát mồ hôi, vui thích đấy và cũng hằn học
đấy. Sự có mặt của tôi khiến chị ta nổi đóa. Từ sáng đến giờ, chị ta là ngôi
sao chính, nắm trong tay cái công chúng này của chị.

Tôi phải cố tìm cách đối xử khéo léo với chị ta, tránh bớt sự chú ý của

mọi người đối với mình, coi như mọi việc tốt đẹp cả (thực tế thì chị ta
chẳng làm được gì trong công việc cửa mình ngoại trừ những điều xuẩn
ngốc kinh khủng), nhưng việc tôi đến, lời tôi nói làm cho chị ta khiếp sợ
ngay tức khắc. Đành chịu. Một bà đỡ mà bị theo dõi thì cũng dễ thương
như ngón tay bị lên chín mé. Không còn biết đặt chị ta vào đâu để chị ta bớt
được những điều sai quấy chừng nào hay chừng đó. Các gia đình đã tràn ra
khỏi bếp đến tận chân cầu thang, xen lẫn vào số thân nhân người bệnh. Sao
mà lắm thân nhân thế! Cả những người to béo lẫn những người mảnh
khảnh xúm lại từng đám ngủ gà ngủ gật dưới những ngọn đèn treo. Càng
lúc họ đến càng đông, từ dưới tinh lên là nơi họ quen ngủ sớm hơn dân
Paris. Họ đã chán ngấy. Những gì tôi kể lại cho họ, các thân nhân của tấn
thảm kịch ở nhà dưới cũng như ở trên này, họ đều hiểu sai đi cả.

Cơn hấp hối ở tầng một kéo dài không được mấy. Càng tốt, cần gì.

Đúng vào lúc bệnh nhân trút hơi thở nấc thì bác sĩ Omanon, thầy thuốc
thường ngày của ông ta, cũng vừa tới để xem khách bệnh của mình đã chết
chưa, và lão cũng cự nự tôi, hay gần như thế, vì thấy tôi đứng bên giường
bệnh. Tôi giải thích cho Omanon biết rằng tôi được phân công trực ngày
chủ nhật, sự có mặt của tôi là chuyện đương nhiên, rồi tôi ưỡn ngực bước
lên tầng ba.

Người đàn bà ở trên đó vẫn băng huyết. Cũng chẳng còn mấy chốc mà

chị ta chết thôi. Tôi nán lại một phút để tiêm cho chị ta một mũi rồi lại
xuống nhà với bệnh nhân của Omanon. Hoàn toàn xong rồi. Omanon vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.