HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 397

quyến rú anh! Chẳng bao giờ biết hết được những mánh lới ấy. Ta còn được
sống thì còn không biết đi đâu nữa để tìm nơi làm lại hạnh phúc. Có lẽ ta đã
vung vãi những đứa con đẻ non của hạnh phúc, làm thối hoăng khắp nơi
khắp chốn đến không còn ngửi được nữa. Những thai nhi đẻ non để ở trong
các viện bảo tàng là những cái thật, thế mà có lắm người mới thoáng trông
thấy đã phát ốm và buồn nôn. Từ những mưu toan thật là ghê tởm của
chúng ta để được sung sướng, nếu như thất bại, thì còn phát ốm đến chết
thẳng cẳng.

Ta không thể làm gì để khỏi héo hắt nếu không quên đứt những

chuyện ấy đi. Chưa kể nỗi bất hạnh tự khoác vào mình đến nông nỗi này, để
hâm lại những niềm hy vọng, những hạnh phúc đã thoái hóa, những nhiệt
tình và ảo ảnh... Anh muốn ư, thì đấy! Còn tiền bạc của ta? Và những kiểu
cách hạ lưu, những vĩnh cửu ta hằng mong muốn... Và những điều thề thốt
với nhau, những điều tưởng như chưa ai nói đến trước khi nó tràn ngập đầu
óc và mồm miệng ta, và những mùi thơm cùng những mơn trớn vuốt ve,
những điệu bộ, tóm lại là tất cả, để cuối cùng phải ra sức che giấu hết thẩy
những cái đó đi, không nói tới nữa vì xấu hổ vì sợ nó quay lại với mình như
một đống ói mửa. Vậy là không phải vì chúng ta thiếu kiên trì, không đâu,
có lẽ là do chúng ta đã chọn được đúng con đường dẫn tới một cái chết
thanh thản.

Đi Toulouse, tóm lại, lại là một sự ngu ngốc nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi

đã có ý nghi ngờ. Tôi không có lý do để khước từ. Nhưng theo đuổi
Robinson như thế này, giữa những trò phiêu lưu của hắn, tôi đã thấy bắt
mùi vào những chuyện ám muội. Ngay từ hồi ở New York, mỗi khi mất
ngủ là tôi lại trăn trở tự hỏi tại sao mình không đi theo Robinson xa hơn, xa
hơn nữa. Lao đầu vào đêm tối thì trước tiên cũng thấy kinh hãi, nhưng do
ham được biết nên không còn muốn rời bỏ nơi sâu thẳm ấy. Tuy nhiên,
cùng một lúc lại có quá nhiều thứ muốn biết, mà đời thì quá ngắn. Ta không
muốn bất công với ai cả. Ta có nhưng đắn đo, ta dè dặt trong việc đánh giá
tất cả những cái đó cùng một lượt và ta sợ nhất là phải chết khi đang còn
dang dở, bởi vì như thế thì ta sinh ra trên trái đất này chẳng để làm gì cả.
Tồi tệ nhất trong mọi tồi tệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.