HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 414

xu một suất... Tôi vẫn còn nhớ Robinson thích các món rán cũng giống tôi
vậy. Cái thú của người Paris là ăn món rán. Madelon thích một mình uống
véc-mút, không pha.

Sông ngòi ở miền Nam không được thoải mái lắm. Có thể nói là sông

ngòi ở đây đang đau, vì không ngừng khô cạn. Đồi núi, mặt trời, ngư dân,
cá mú, tầu bè, những hố nhỏ, những bãi giặt, những vườn nho, những rặng
liễu, ai cũng muốn, cái gì cũng đòi nước. Nước bị đòi quá thế mà các lòng
sông chẳng có bao nhiêu. Nhiều chỗ tưởng chỉ như vừa qua cơn ngập chứ
không còn là sông nữa. Cốt đến để cho vui vẻ thì phải khẩn trương mà đi
tìm chỗ vui. Ăn xong mấy món đồ rán, chúng tôi quyết định rủ nhau đi chơi
thuyền một vòng cho vui, trước bữa ăn trưa, tất nhiên là tôi cầm chèo, còn
hai người ngồi trước mặt, Robinson và Madelon, tay trong tay.

Chúng tôi xuôi theo dòng, lắm chỗ nước quá nông, mái chèo nạo tới

đáy sông, cô ấy kêu chí chóe, còn hắn thì cũng không yên tâm gì hơn.
Những ruồi là ruồi. Chỗ nào cũng thấy chuồn chuồn bay lượn ngó ngàng
trên sông với những con mắt to và khẽ vẫy đuôi sợ hãi. Trời nóng lạ kỳ, đến
mức bốc khói khắp mặt sông. Chúng tôi lướt qua mấy xoáy nước tới những
cành cây mục... Bơi thuyền sát bờ sông nóng bỏng, cố tìm lấy vài mẩu
bóng râm từ những ngọn cây không quá bị sàng lọc bởi ánh mặt trời. Càng
nói càng nóng, chúng tôi không dám nói gì với nhau nữa.

Robinson, tất nhiên là người đầu tiên ngán ngẩm trò sông nước. Thế là

tôi đề nghị áp thuyền trước một quán ăn nào đó. Chúng tôi không phải
những người duy nhất có cái ý kiến nhỏ ấy. Tất cả những người đánh cá
trên đoạn sông này đều đã ngồi trong quán trước chúng tôi, đang say sưa
với rượu khai vị và núp sau những bình xi-phông. Robinson không dám hỏi
tôi xem cái quán tôi chọn đây có đắt lắm không, nhưng tôi đã giúp hắn bớt
lo lắng bằng cách đảm bảo với hắn rằng giá cả đều đã niềm yết và đều phải
chăng. Đúng thế. Với Madelon thì hắn chẳng rời bàn tay cô.

Bây giờ tôi có thể nói rằng chúng tôi đã trả tiền cho quán ăn coi như

mình đã ăn cả, nhưng thật ra chỉ nếm thử vài miếng. Tốt hơn hết là không
nói gì nữa đến những món ăn họ bưng ra cho chúng tôi. Còn cả đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.