HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 505

“Ba?, ... Vậy là không đi?... - Không! hắn trả lời, không nhích một ly lại
còn nói thêm: Tùy cô, muốn làm gì thì làm!” Đó là câu trả lời.

Cô ta lùi sâu thêm vào trong chiếc ghế. Cả hai tay lăm lăm khẩu súng

lục, cô nổ một phát trúng thẳng vào bụng hắn rồi tiếp luôn hai phát liền
nữa, hai phát như thế.. Khói súng sặc đầy xe.

Xe vẫn chạy. Robinson nảy người lên từng cơn giật, ngã nghiêng lên

người tôi, mồm lúng búng. “Hấp! hấp!” Hắn rên rỉ liên hồi “Hấp hấp!”.
Người lái xe chắc chắn đã nghe thấy. Anh ta cho xe chạy chậm lại một chút
để hiểu xem chuyện gì. Rồi đỗ hẳn lại dưới một ngọn lửa ga.

Anh lái xe vừa mở cửa, Madelon liền gạt mạnh anh ta ra và phóng ra

ngoài. Cô ta lao vọt qua ụ đất bên đường, chạy biến vào cánh đồng tối om
lầy bùn. Tôi hoài hơi gọi, cô đã chạy xa rồi.

Tôi không còn biết giải quyết ra sao với người bị thương. Đưa hắn trở

lại Paris có lẽ là thực tế hơn... Nhưng chúng tôi không còn xa nhà là mấy...
Người quanh đó sẽ không hiểu được sự việc ra sao... Tôi đành cùng Sophie
đặt hắn nằm giữa mấy cái áo ba đờ xuy và ngay cái góc Madelon vừa ngồi
bắn. Tôi bảo anh lái xe: “Từ từ!” Nhưng anh ta càng cho xe chạy mau hơn,
anh ta đang vội. Xe xóc trên các ổ gà càng làm cho Robinson rên rỉ. Xe đến
trước cửa nhà, anh lái xe không muốn cả việc cho chúng tôi biết tên, anh ta
lo phải dính vào những chuyện rắc rối khiến cho cảnh sát để ý theo dõi, rồi
lại phải làm chứng lôi thôi... Mặc dầu anh ta biết rằng còn những vết máu
dây trên đệm xe. Nhưng cũng cứ đi luôn không nán lại thêm nữa. Tuy thế
tôi cũng kịp ghi được số xe.

Robinson bị hai phát đạn vào bụng, cũng có thể là ba, tôi chưa biết

ngay đích xác.

Cô ta bắn thẳng ngay trước mặt, cái đó thì tôi đã thấy. Các vết thương

không chảy máu nữa. Mặc dầu tôi và Sophie ôm giữ, nhưng bắn cứ nẩy
người lên bần bật, lắc đầu rất dữ. Hắn thều thào, khó mà biết được hắn nói
gì. Mê sảng rồi đây. Hắn tiếp tục lẩm nhẩm: “Hấp! hấp!” Hắn có lẽ còn đủ
thì giờ để chết khi chúng tôi đưa được vào nhà.

Đường phố mới sửa lại. Vừa đến hàng rào, tôi nhờ ngay bà thường

trực chạy mau đi tìm Parapine ở trên phòng. Ông ta xuống liền, và nhờ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.