HÀNH TRÌNH ĐẾN TẬN CÙNG ĐÊM TỐI - Trang 6

Quả đây là một thằng nhóc láu cá. Dù thế nào thì các bạn cũng đã thấy

được cái đó và thấy được sự phát triển sớm sủa của một chính kiến.

-Này cái thằng mặt phị kia ơi, mày bảo tao là đồ vô chính phủ, ừ thì

tao là thế đấy! Chứng cớ rõ ràng nhất là tao đã soạn thảo ra những lời cầu
nguyện để trả thù đời và có liên quan đến cái xã hội con người mà mày
đang định nói với tao đấy. Đó là truyện ngắn “Những đôi cánh bằng vàng”.
Tiêu đề của truyện là như vậy. Và tôi đọc cho nó nghe:

“Một ông thần ngồi tính từng phút, từng đồng xu, một ông thần thất

vọng, dâm dục và bẳn gắt như một con lợn. Một con lợn với đôi cánh bằng
vàng sà xuống khắp chốn, ưỡn cái bụng lên để sẵn sàng chờ đón những
mơn trớn vuốt ve, chính là hắn đấy, chính là thầy của chúng ta đấy. Ôm
nhau hôn đi nào?”

-Cái mẩu chuyện ấy của cậu chẳng đậu lại được trên đời này đâu. Ta

sinh ra ở đời là đã có sẵn trật tự an bài rồi, dẫu ta không thích gì cái trò
chính trị. Tuy vậy, đến ngày nào đó Tổ quốc bảo ta phải đổ máu ra, thì chắc
chắn là Tổ quốc sẽ thấy được sự có mặt của ta, và thấy ta không phải là một
đứa vô tích sự, mà là đứa sẵn sàng làm việc đó! - hắn trả lời tôi như thế.

Đúng vào lúc ấy chiến tranh đã xáp lại gần rồi mà hai đứa chúng tôi

chẳng hay biết gì cả, còn tôi thì cũng chẳng giữ cho cái đầu mình được
vững nữa. Cuộc tranh luận ngắn ngủi nhưng lại dai ngoách này khiến tôi
mệt óc. Đã thế, thằng cha bồi bàn lại hơi có vẻ coi tôi bủn xỉn trong khoản
tiền “boa”... Cuối cùng thì hai đứa cũng dàn hòa với nhau để kết thúc câu
chuyện. Và hai đứa lại cùng nhau nhất trí hết mọi sự.

- Đúng thế, tóm lại là cậu có lý, - tôi nhận với cậu ta như thế, để dàn

hòa. Nhưng rút cục, khi chúng mình đã phải ngồi với nhau trên con thuyền
ga-le thì chỉ còn nước bắt tay vào cùng nhau mà chèo chống. Cậu không thể
nói khác tớ được!... Cho dẫu có phải ngồi trên những hàng đinh nhọn mà
chèo thuyền thì cũng đành cùng nhau chịu thế thôi! Và rồi ra sẽ được cái gì
nào? Chẳng có cóc gì cả, chỉ có roi vọt, cực khổ, nghe những chuyện phịa
và lại còn phài chịu đủ thứ ác nghiệt nữa chứ! Chúng nó bảo: Nào các bạn,
ta lao động đi thôi! Nhưng cái thứ lao động của chúng nó thì còn tệ hại hơn
đủ mọi thứ trên đời này. Người ta phải chui rúc dưới khoang thuyền ngột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.